Sợ hãi, hít thở không thông quay chung quanh người, cổ họng giống như bị người bóp nghẹt, hoàn toàn không thở nổi. Tâm tư cùng hành động đã mơ hồ tách rời, thân thể không khống chế được run rẩy, Hàn Nguyệt chậm rãi từ dưới gầm giường bò ra, vẻ mặt đã tái nhợt.
"Thế nào, ngươi sợ ta?"
Đào Vũ Hi một tay đem tiểu nhân nhi vẫn còn run rẩy kia kéo vào trong ngực mình, ngón tay thon dài tinh tế xoa lên dung nhan người nọ. Đôi mi thanh tú nhíu chặt bị một chút một chút xoa ấn giãn ra. Ngón tay theo lông mày một đường đi xuống, đi tới bờ môi khẽ run, không có màu đỏ trơn bóng khỏe mạnh nhưng cũng hiện ra phấn hồng mê người."Ca ——"
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ khép mở, thanh âm nhỏ bé yếu ớt khiếp nhược truyền ra.
"Thế nào, ngươi còn biết ta là ca ca của ngươi?"
Ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới Hàn Nguyệt, Đào Vũ Hi chuyên chú theo dõi biểu tình trên mặt hắn, là sợ hãi, là sợ hãi ——
Thập Tứ nương không biết từ khi nào đã ly khai, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Việc nên đối mặt, sớm muộn cũng sẽ tới, trốn tránh cũng không thể giải quyết.
Tuy rằng trong lòng Hàn Nguyệt minh bạch, nhưng sợ hãi từ lâu đã thẩm thấu vào cốt tủy, cũng không phải một chốc có thể biến mất.
"Ta ——"
Vừa định mở miệng, chính là môi lại bị chặt chẽ che lại, một nụ hôn khiến kẻ khác hít thở không thông. Hòa quyện triền miên, đầu lưỡi cường thế không chút do dự tách mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311380/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.