"Tiểu bằng hữu? Kỳ thực ngài thoạt nhìn so với người ta cũng không lớn hơn bao nhiêu!"
Tiểu Bồi trong lòng oán thầm, đương nhiên không dám nói ra, bằng không cậu ngay lập tức có thể nếm khác biệt của cái gì gọi là chủ, cái gì gọi là tớ.
...
Hàn Nguyệt cảm giác mình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đầu sỏ gây nên chính là bộ mặt trắng như tượng sứ trước mặt, tú bà lớn lên y chang quả cầu thịt còn không biết thân biết phận đi phát xuân với hắn.Ông trời ơi, hắn cảm giác rượu cùng thức ăn của tửu quán xa hoa nhất Nguyệt thành vừa vào bụng hôm nay đều đang rục rịch, nữ nhân này tuổi tác đã lớn như vậy, cư nhiên còn đối với thanh niên tốt thẩm mĩ cao như hắn giở vẻ mặt mờ ám không minh bạch, ánh mắt lia lên lia xuống làm da gà toàn thân hắn xoát xoát rơi đầy đất!
"Ta nói mụ mụ ——" Hàn Nguyệt đau khổ giương ra khuôn mặt tuấn tú.
"Ai, công tử, ngài có chuyện gì cứ nói, cô nương của chúng ta phân phó, nhất định phải chiếu cố ngài thật tốt!" Khuôn mặt trang điểm cực đậm trương ra nụ cười vặn vẹo lấy lòng, phấn trắng trên mặt lả tả bay lượn, hắn đánh một cái rùng mình, làm chén ngọc lưu ly cứ thế rơi xuống đất.
Hàn Nguyệt sững sờ nhìn mảnh ngọc trên sàn nhà, vẻ mặt dữ tợn: "Mụ mụ —— Ngài có thể cách ta xa một chút không?" Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể từ trên người kẻ trước mặt cắn xuống một miếng thịt.
Nghiêng đầu vừa nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311379/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.