“Nghe nói ông chủ Bùi đã bắt được Khải Minh rồi à? Người nhà họ Vũ tôi quả thật không biết phải cảm ơn thế nào!”
Người chưa đến, tiếng cười của người nhà họ Vũ đã đến trước.
Lần này nhà họ Vũ có tổng cộng tám người tới.
Do một người trung niên dẫn dắt.
“Ông Vũ Văn Hải khiêm tốn quá rồi.
Nói đến cùng thì hai nhà Bùi, Vũ vẫn là người một nhà họ Bắc Giang.
Còn về Khải Minh kia, cũng chỉ là một người ngoài.
Làm gì có đạo lý xoay khuỷ tay ra phía ngoài chứ?”
Bùi Thành Công thản nhiên cười nói.
“Đúng là cậu ta! Đã để chúng tôi tìm đến khổ!”
Vũ Văn Hải đi đến gần, nhìn chằm chằm sau đó mừng rỡ.
Vũ Văn Hải, chính là người có cấp bậc bô lão trong nhà họ Vũ ở Bắc Giang.
Cả gia tộc, đều là do ông ấy thu xếp.
Giờ phút này đã tóm được Khải Minh, đó là một cái công lớn.
Không biết chú hai Vũ Trường Không sẽ khen thưởng cho mình thế nào đây? “Cậu ta đã trúng bác linh tán, đã mất đi tri giác, hừ, nhìn thằng nhóc cậu cho dù có là một con cá chạch cũng sao mà chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi!”
Vũ Văn Hải lạnh lùng nói.
“Nhưng mà tổng giám đốc Bùi, ông bảo Khải Minh này có thực lực dũng mãnh, nhưng sao tôi lại cảm thấy cậu ta cũng chỉ thế thôi…”
Rõ ràng là tâm trạng của Vũ Văn Hải hôm nay khá tốt.
“Chú Hải, điều này thì chú đã sai rồi.
Ba cháu không nói dối đâu.
Mọi người nhà họ Bùi chúng cháu đều từng thấy sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567793/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.