“Tôi… tôi cũng không biết chị tôi đang ở đâu.
Sau khi chị ấy đến, chỉ đến trường thăm tôi một lần mà thôi, tôi và chị ấy đều liên lạc qua điện thoại.”
Dương Trúc Linh vừa khóc vừa nói.
“Vậy gọi cho cô ta đi.”
Khải Minh nói.
Nhất định phải nhìn thấy Dương Lan Xuyên, mình không thể để cô ta dặn vặt như thế được.
Tôi có gì không phải với cô thì hãy nhằm vào tôi, đừng động thủ với người bên cạnh tôi.
Khải Minh không thể chịu đựng được chuyện này nhất.
Mặc dù Dương Trúc Linh không ngừng nháy mắt với đám tay chân của mình, ngầm ra hiệu cho bọn họ động thủ với Khải Minh.
Nhưng đám tay chân kia không có tên nào dám động thủ, dù sao mọi người cũng đã nhìn thấy thực lực của hai người này, tuyệt đối không dễ chọc vào.
E rằng chỉ có loại người có bọ cạp độc mới có thể đấu được với bọn họ.
Cho nên đám vệ sĩ không ai dám động đậy, Dương Trúc Linh đành phải đưa điện thoại cho Khải Minh.
Khải Minh tìm thấy số điện thoại của Dương Lan Xuyên, ấn nút gọi, nhưng điện thoại hiển thị đầu bên kia đã tắt máy.
“Sao lại tắt máy?”
“Tôi cũng không biết.“ Dương Trúc Linh đáp.
“Xem ra không dạy dỗ cô một chút thì cô sẽ không chịu nói thật đâu nhỉ? Địa Hồ, ra tay đi!”
“Vâng! Cậu Khải Minh!”
Anh ta lấy ra một cây kim bạc, cắm vào cổ Dương Trúc Linh.
“Á! Hu hu hưu…”
Dương Trúc Linh sợ hãi khóc toáng lên: “Tôi nói thật mà, đây là số điện thoại của chị gái tôi.”
Dương Trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567573/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.