Hồ Tuệ Mẫn ngoắc ngoắc ngón tay với Khải Minh.
Theo thân phận hiện giờ của Khải Minh, cậu rất không muốn đi qua đó một cách hèn kém như vậy.
Dù sao cậu cũng không cần phải để cho Hồ Tuệ Mẫn gọi tới gọi lui.
Là thế này, trước đây lúc còn đi học, có mấy lần tham gia các cuộc thi, Hồ Tuệ Mẫn làm đội trường có lẽ cũng đã quen rồi.
“Khải Minh, tôi bảo cậu chuyển mấy thùng nước khoáng cậu đã chuyển chưa?”
“Khải Minh, đi giúp mọi người cầm hành lý đi.”
Luôn là như vậy, có lẽ Hồ Tuệ Mẫn đã quen rồi.
Bây giờ nghe cô ta nói vậy, trong lòng Khải Minh thầm cười khổ một tiếng, nhưng cậu vẫn đi qua đó.
“Haha, thật sự luôn, anh Khải Minh nghe lời chị kìa”
“Dám không nghe lời sao, đừng nói trước đây chị Tuệ Mẫn nhà chúng ta là đội trường của anh ta, bây giờ chị Tuệ Mẫn còn là cảnh sát cơ mà, không nghe lời là bắt anh ta đi luôn, haha”
Một cô gái nói đùa.
“Khải Minh, tôi nhớ là trước đây cậu rất nghèo mà, không ngờ cậu cũng đến quán bar uống rượu đấy, phát tài rồi à?“ Hồ Tuệ Mẫn hỏi.
Vừa rồi cô ta rất khó hiểu.
“Hả? Khải Minh, anh rất nghèo sao?“ Các cô gái kia rất ngạc nhiên.
“Đúng vậy, trước đây lúc bọn chị học cấp ba, nhà Khải Minh nghèo có tiếng luôn, mỗi ngày cậu ta chỉ ăn một bữa cơm thôi, có lúc ngay cả tiền học cũng không đóng nổi, tóm lại là nhà cậu ta nghèo đến mức các em không tưởng tượng được đâu.”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567574/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.