Ngày 20 tháng ba!
Giữa buổi sáng Mận ngồi tính công cho người làm, Ngọc ở bên thêu áo.
Con Duyên cả người bụi bặm chạy vào gọi:
– Mợ ơi, mợ ơi!
Mận ngẩng đầu dừng tay hỏi:
– Em vừa về sao vội qua đây vậy? Mà có chuyện gì hấp tấp thế?
Con Duyên thở hổn hển chỉ ra ngoài nói:
– Mợ vẫn ở tính sổ gì nữa, cậu trên huyện đi về sắp tới đầu làng rồi, ông nói con chạy sang bảo mợ làm gì làm chuẩn bị nước tắm, quần áo cho cậu. Còn bảo mợ không yêu thì thôi vẫn phải làm tròn bổn phận không bên này mấy bà vợ lẽ lại lên mặt.
Mận nghe vậy gập lại sổ sách, cô đưa mắt về phía Ngọc bảo:
– Em đi nhóm bếp đun nước đi, chị đi lấy quần áo sau đi nấu chút cháo trắng để cậu về ăn lót dạ.
– Vâng!
Ngọc cất đồ đi ra ngoài, trong buồng chỉ còn hai người Mận, con Duyên, cô đứng dậy đi vào buồng tìm đồ cho cậu.
Nói đến quần áo cậu Hoàng sao lại ở buồng Mận vậy phải nói từ ngày cậu qua đêm ở buồng, sáng hôm sau cậu dự đi huyện, cảnh cáo xong vợ lẽ cậu mang luôn đồ của mình về buồng của Mận. Cậu không màng cô không đồng ý, cậu nói:
” Tôi làm chồng em, em làm vợ cả đồ đạc hai ta chung một gian, mấy em vợ lẽ ngủ gian nhỏ tôi không để. Em thích ý kiến?”
Mặc cho Mận nói dài dòng cậu ta mắt nhắm tai ngơ để lại đồ rồi chạy đi lên huyện biệt tích hai tháng trời.
Trên tay cầm áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/359365/chuong-49.html