Chương trước
Chương sau

Ngày 20 tháng ba!
Giữa buổi sáng Mận ngồi tính công cho người làm, Ngọc ở bên thêu áo.
Con Duyên cả người bụi bặm chạy vào gọi:
– Mợ ơi, mợ ơi!
Mận ngẩng đầu dừng tay hỏi:
– Em vừa về sao vội qua đây vậy? Mà có chuyện gì hấp tấp thế?
Con Duyên thở hổn hển chỉ ra ngoài nói:
– Mợ vẫn ở tính sổ gì nữa, cậu trên huyện đi về sắp tới đầu làng rồi, ông nói con chạy sang bảo mợ làm gì làm chuẩn bị nước tắm, quần áo cho cậu. Còn bảo mợ không yêu thì thôi vẫn phải làm tròn bổn phận không bên này mấy bà vợ lẽ lại lên mặt.
Mận nghe vậy gập lại sổ sách, cô đưa mắt về phía Ngọc bảo:
– Em đi nhóm bếp đun nước đi, chị đi lấy quần áo sau đi nấu chút cháo trắng để cậu về ăn lót dạ.
– Vâng!
Ngọc cất đồ đi ra ngoài, trong buồng chỉ còn hai người Mận, con Duyên, cô đứng dậy đi vào buồng tìm đồ cho cậu.
Nói đến quần áo cậu Hoàng sao lại ở buồng Mận vậy phải nói từ ngày cậu qua đêm ở buồng, sáng hôm sau cậu dự đi huyện, cảnh cáo xong vợ lẽ cậu mang luôn đồ của mình về buồng của Mận. Cậu không màng cô không đồng ý, cậu nói:
” Tôi làm chồng em, em làm vợ cả đồ đạc hai ta chung một gian, mấy em vợ lẽ ngủ gian nhỏ tôi không để. Em thích ý kiến?”
Mặc cho Mận nói dài dòng cậu ta mắt nhắm tai ngơ để lại đồ rồi chạy đi lên huyện biệt tích hai tháng trời.
Trên tay cầm áo tấc Mận kêu con Duyên về nhà mẹ đẻ đi:
– Thôi ở đây không có việc gì nữa em về bên đấy làm giúp mẹ đi, thầy đi huyện suốt, trong nhà còn có cái Hậu cũng sắp gả đi, cu Vinh thì đi theo thầy học buôn bán. Ruộng đồng một mình mẹ lo toan vất vả!
Con Duyên khó xử:
– Mợ con mà về bên kia mợ ở đây việc nhiều hơn không người đỡ đần.
– Không có gì, có Ngọc rồi, ba người kia từ ngày đó tới nay yên phận, trên có thầy mẹ quản không tới mức lộng hành.
– Vâng, nhưng mợ tính như trước hay chịu cảnh này?
– Tôi chịu hay không chịu nó không còn chỉ duy nhất bản thân tôi. Còn danh dự thầy mẹ, còn để cho cái Hậu gả đi chỗ tốt, còn muốn thằng Vinh lấy được con nhà nề nếp gia giáo nữa. Lúc đầu gả cho cậu tôi chưa nghĩ quá sâu, 2 tháng qua đủ để tôi nhìn về nhiều khía cạnh mà quyết định.
Mận tâm bình bình cô nói nhẹ như tơ hồng, tay cầm đồ cho cậu không còn nặng nề như trước nữa.
– Vậy con đi về bên đấy, mợ ở đây có gì thì nói con Thủy hay Tỵ đến gọi con nhé.
– Ừ thôi đi đi.
Con Duyên đi về, Mận cũng theo sau đi xuống bếp chuẩn bị cháo cho cậu trở về có ăn.
Dưới bếp tiếng lục đục truyền ra ngoài, cậu Tân đi làm về quá ngang nhà bếp, cậu đi vào thấy Mận tay xắn, mồ hôi đầm đìa thái thịt, xào rau liên tục tay chân.
Cậu hít một hơi thật sâu đi đến tươi cười hỏi:
– Chị dâu, chị nấu cháo cho anh Hoàng à?
Mận đang bận cô chỉ cất giọng trả lời:
– Ừ, chị nấu ít cháo cho cậu về tới tắm rửa xong ăn lót dạ.
– Chị nấu nhiều không cho em xin bát.
– Có, chú đợi một lúc được chị đơm cho chú ăn trước.
– Vâng, thế em cảm ơn.
– Không có gì người một nhà.
Mận cười đến thiên chân mọc đầu đình không đẹp bằng cô, cậu Tân ngây người nhìn người con gái trước mặt cười khổ.
Cậu ánh mắt nhìn cô có chút xấu hổ, Mận bận bịu chưa từng ngẩng đầu cô không biết lại tránh không thoát ánh mắt Ngọc.
Ngọc ngồi nhóm lửa chậc chậc trong lòng.
” Thật là người có thì cố tỏ ra để thử lòng, người muốn chẳng được, số phận cả!”
Cậu Tân thất thần một hồi mới nhìn tới Ngọc, khóe miệng nhếch lên, cậu mở miệng hỏi Ngọc:
– Chị Ngọc đây là nấu nước cho anh Hoàng?
– Ừ, cậu có muốn tắm không lấy luôn này….
Phụt…..
Thằng Đậu không ngượng ngùng bật cười, cậu Tân ngại đỏ mặt xua tay từ chối:
– Không, chị để cho anh dùng, em đây không đường xa vất vả nên không cần dùng!
– À thì ra thế!
– Vâng.
Thằng Đậu không dấy vết dơ ngón tay tán thưởng Ngọc, Ngọc cố nói vậy chỉ có trêu ghẹo cậu Tân, ánh mặt cậu nhìn Mận quá sâu làm người chị sâu lẽ này cô thổn thức không thôi.
Không khí lâm vào trầm tĩnh, Mận nhanh tay đảo rau xào, sau cô múc một bát cháo đặc, thêm ít thịt kho, rau xào bưng tới trước mặt cậu Tân.
– Chú ăn đi cho nóng.
Cậu Tân tay run nhận bát cháo nóng hổi cậu từ cô, tâm cậu chảy dòng nước ấm, từng kinh mạch vì nó mà trở nên nhu mì hơn, hơi thở gấp gáp bán đứng bản thân kiên định của cậu, Mận lo lắng hỏi:
– Nóng quá sao?
– Không có ạ, em cảm ơn.
– Không sao, em về gian hay ngồi ngay đây ăn ?
– Em vẫn là về gian, chị làm việc tiếp đi.
– Ừ.
Cậu Tân bưng bát cháo rời đi, đúng hơn là cậu chạy trốn, nhìn cô cười, cô nhẹ giọng nói chuyện cậu không dám ở lâu thêm nữa, cậu sợ cậu sẽ làm cô sợ hãi, ghét bỏ cậu.
Cậu rời đi không may để cậu Hoàng vừa đi về nhìn thấy, tay cậu nắm thật chặt, đại não không quản được, cậu đem một giây, một hình ảnh đem quy chụp cho em trai cùng vợ ngoài luồng.
Cậu đi vào thấy hai cô vợ người nhóm bếp, người đứng nấu nướng, che dấu cơn ghen xuống cậu đi gân Mận ôm cô từ sau đánh tiếng hỏi:
– Vợ tôi đang nấu gì vậy?
Mận một thân đổ mồ hôi, nổi da gà, cô cứng người muốn tránh thoát vòng tay cậu, khều tay nhỏ giọng nói:
– Cậu buông em ra, ở đây là nhà bếp không phải ở buồng có người đi vào phải làm sao bây giờ?
– Có ai mà sợ, hay em làm chuyện gì trái lương tâm mà lo?
– Không có, cậu nói gì đâu.
Mận một bên khó hiểu, cậu Hoàng lại ở trong lòng nhận định nghi ngờ là thật.
– Mà con Duyên đâu sao hai người lại ở dưới bếp nấu nướng thế này?
– Duyên em cho về nhà phụ mẹ rồi, bên nhà không có nhiều người, kẻ ăn người ở hầu như không có, chỉ có người làm công nhật ngoài đồng với đi theo thầy trở hàng hóa thôi.
– À, vậy giờ vợ không có người ở bên sai việc đúng không?
Mận nghi hoặc càng lớn, cô thấy cậu nói ra vậy chắc có chủ ý, cô nếu nói không vậy chẳng phải tự mình dối lòng, kỳ thật việc trong nhà cô tiếp nhận hết rồi, nói không quá thì lơn nhỏ thầy mẹ đều giao cho cô trông nom.
– Vâng, mà cậu hỏi vậy để làm gì?
– Vậy để con Tỵ nó ở bên giúp đỡ em đi.
– Cái Tỵ chẳng phải còn đi làm ngoài đồng sao về nhà giúp gì em?
– Tôi nói nó về giúp em thì cứ vậy đi.
– Vâng.
Mận không biết mình từ nay bị chính người chồng này cho người dám thị mình, cô cũng không dám tin tưởng một con hầu tấm lòng đơn giản lại có một ý nghĩ táo bạo. Chỉ vì muốn làm vợ lẽ của cậu nó không tiếc tay cắm cô môt đao sau lưng……
Hai người hàn huyên vài ba câu sau Ngọc trông bếp cô đi về gian lấy quần áo đem nước nóng pha ấm cho nấu tắm rửa thay đồ.
Mận xứng câu vợ đảm, ngoan hiền, lòng không phục, không yêu, bề ngoài vẫn tẫn đến cùng, cậu tắm rửa ở một bên hầu hạ kỳ cọ, sau sang lại váy áo cho gọn gàng.
Phải nói cậu Hoàng may mắn cưới được cô, dẫu biết cô vẫn là xử nữ, bốn bà vợ kia lại là đàn bà chính hiệu, không mặc cảm, không oán trách cô hầu hạ cho cậu cảm giác hai tháng qua bươn trải ở ngoài xứng đáng.
hành động này, lời ông Tẫn dặn con Duyên chuyển lời cũng chứng minh một điều, ông bề ngoài nói con gái không ở được thì về nhà có thầy mẹ, hay ông nói cho cậu Phú đi đến nhà làm thuê, cho cậu chờ đợi con gái ông tất cả chỉ bao quát một tầng ý nghĩa.
Ở sâu trong lòng ông có ghét cậu Hoàng, có hận cậu đánh con gái ông, cậu trăng hoa thành tính thì cậu vẫn là con rể của ông, điều mà không thay đổi được.
Ở bên này Mận cùng Ngọc đem cháo nóng mời cậu ăn, bên nhà ông Tẫn lại không bình yên.
Bà Vui đấm ngực dậm chân oán chồng:
– Ông vừa nói cái gì? Ông nói lại cho tôi nghe, tôi nói rồi con nó khổ không tiếp tục được đâu, bên đấy có tâm lợi dụng nhà ta ông lại thờ ơ. Hai thầy con nhà ông là bị điên cả rồi. Con gái tôi nó lanh lợi sao lại chấp nhận ở với nó chứ. mới nửa năm trời giờ đầu lại nghĩ khác thế này là sao?
– Bà bình tĩnh đi, con với tôi vẫn là sớm chấp nhận còn bà muốn con gả cho thằng Phú chi bằng để cho cái Hậu gả đi, dù sao là em gái, bà nghĩ mẹ thằng Phú chấp nhận một cô gái bỏ chồng làm con dâu?
– Thì sao? Thằng Hoàng nó không xứng, đánh vợ thành tính, trăng hoa không ai qua nổi, ông nghĩ tôi sẽ để con gái ở chung sớm ngày với đứa vợ lẽ của nó lấy từ nhà chứa đi về làm vợ kia sao?
– Bà không chấp nhận nhưng con bà nó chấp nhận.
Bà Vui mặt mày càng ngày càng xấu, bà muốn chửi chồng ngu mà không dám, tức chết bà mất, con gái lúc đầu chỉ muốn dạy cậu Hoàng giờ quay lại nói chấp nhận sống chung….
Lý trí cuối cùng của bà bị đả kích, bà thương con muốn chồng cùng con gái thay đổi cái suy nghĩ cổ hủ thờ chồng đi, ai ngờ bà đẻ ra đứa con nặng tình quá, giờ nói cái gì được, chồng bà to nhất nhà, bà sao dám cãi, nãy nghe chồng mình nói con Duyen đi sang nói cho con gái biết thằng con rể trời đánh kia sắp về rồi, nói gì mà chuẩn bị hầu hạ cho con rể.
Ôi bà nghe xong chỉ muốn xông lên ngăn cản người lại bị ông trừng mắt đành im lặng đi vào gian ngồi xuống muốn ông có một lời giải thích thỏa đáng.
– Bà bình tĩnh xuống đi, bà nghĩ tôi không thương con nhưng từ cái khắc hai đứa nó châm hương bái ông bà nó đã là vợ thằng Hoàng, thằng Hoàng đã là con rể trong nhà. Tôi sai từ bốn năm trước là lỗi của tôi nhưng đàn ông bỏ vợ dễ, đàn bà bỏ chồng tiếng xấu để đời, cái này bà không cần tôi nói bà cũng hiểu đúng không?….
…. Thôi con nó có số của nó, thằng Phú nó tốt nó nhận, con bé nói với tôi nó sẽ không gả cho thằng Phú, thằng Hoàng xấu xa bao nhiêu vẫn là chồng nó, nếu con rể không chịu buông con bé không buông được, nếu đã vậy sao không yên lặng mà sống? Tôi lúc đầu nghe cũng sốc chứ sao không? Con gái đã lớn hiểu chuyện, nó chọn lựa như vậy cũng vì tôi với bà thôi.
Bà Vui nghe hết lòng tư vị càng khổ hơn, con bà hiểu chuyện quá càng khổ, con rể giờ thay đổi nhưng sao bà chịu nổi hàng ngày nhìn con gái sông trong cảnh tranh chấp?
Chồng nhiều vợ đâu dành riêng cho mình tình cảm, tay trái một bà, tay phải một cô, phận làm vợ cả không được ghen, không được ác độc với bà hai, bà ba, để người đời biết mình ghen ghét sinh hận xem như đời này không có gì tươi đẹp nữa.
——————-
Tối cơm nước xong xuôi Mận không chuẩn bị gối ngủ cho cậu, cô biết đàn ông xa ngày lâu ngày sẽ gần đàn bà, cô để cậu đi gian nhỏ với vợ lẽ, mình ngủ một mình lâu nay quen rồi.
Lặng yên cô thổi tắt nến đi lên giường đi ngủ, Mận xem nhẹ tâm mình rồi, ở sâu trong lòng một ánh ghen ghét len lỏi trong tâm, vì nó quá nhỏ cô không hay, nhưng để ý kỹ sẽ thấy nét mặt cô không vui, đôi mắt đượm buồn.
Vừa đến mép giường cô rơi vào vòng tay ấm áp của ai đó., cậu thở mạnh phả vào sau gáy cô:
– Sao đi ngủ không đợi tôi?
Mận chững lại sau lí nhí nói:
– Cậu đi gian nhỏ đi, các em hôm nay cũng mong cậu xuống.
– Tôi đi thì em làm sao bây giờ?
Cậu hỏi bất ngờ Mận tự hỏi đáy lòng, cậu đi ngủ gian dưới cô sẽ làm sao?
Bị chính suy nghĩ của mình làm tâm cười, cô cười khẽ:
– Em có làm sao? Nửa năm nay vẫn vậy mà? Cậu cứ đi gian nhỏ đi.
– Em không biết ghen ghét sao? Tâm em làm sắt à?
– Không, em đã quen mà thôi….
“ Em đã quen” một câu làm cậu tin run rẩy, cậu đã làm cái gì để cô nói như vậy? Cậu bây giờ mới nhận ra mình đã quá sai, sai khi không khiến cô làm vợ an tâm, cô hiểu biết, an phận làm người xem đến da mặt đau.l
Tối nay cậu cố tình về gain chính ngủ chỉ để người nhà hiểu địa vị của cô vẫn cao không phải như lời cậu nói trước kai, một phàn cậu muốn xóa tan hiểu lầm giữa hai vợ chồng.
Ngày cô hầu hạ cậu, tâm cậu biết cô đây là tẫn hết sức bổn phận làm vợ mà không phải cô thương cậu, hay tha thứ cho cậu…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.