Mận nằm trên giường tinh thần căng chặt, cô không biết mình nên nói cái gì, cậu Hoàng chắc do làm mệt chìm vào giấc ngủ để một mình cô trong mớ suy nghĩ mông lung.
Tối mấy ngày liền cậu đều ngủ tại gian chính, Mận không quan trọng ở hay không ngược lại ba bà vợ lẽ bên kia do ghen ghét quá độ hay ngủ một mình không quen mà tới gian gây chuyện cùng cô.
– Chị Cả mấy ngày nay sắc xuân nhuận hơn trước rồi đấy, trả trách cậu ngày qua ngày đều về buồng ngủ? Chúng em đây thân làm vợ lẽ không dám nói gì, chị làm cả chẳng noi gương gì cả.
Mận đang tính đi ra đồng thăm nom việc đồng áng, ba cô hồn lại đến gây chuyện, Mận hết cách chỉ có gằn giọng nói:
– Ba người muốn cậu đến gian của mình thì chăm chỉ lên, ba người ăn không ngồi rồi, không có việc gì thì xem cơm nước trong nhà, gà qué đi. Thầy mẹ nói từ tháng này sẽ không thuê người ở luôn nữa chỉ thuê công nhật từng ngày làm bên xưởng gạo. Ba em làm dâu cũng nên góp chút sức lực, cậu đến gian nào ngủ đó là việc của cậu. Tôi không bạn tâm, việc của tôi còn nhiều, ba người về gian đi tôi không tiếp được ba người.
Nói xong Mận đội nón lá đi ra ngoài, trời màu xuân, vài cơn mưa xuân đã đến cô phải nhìn sắc trời đi nhanh chiều đến về còn kịp.
Ba người bơ vơ đứng tại gian nhà trống không bóng người, bực tức không chỗ phát tiết!
Ngọc giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/2232805/chuong-50.html