Mận nổi đùng xoay người đi để lại hai người con Duyên ở lại.
Một lúc con duyên không mới nhớ ra mợ nó đã đi khỏi, nó nổi giận mắng Ngọc:
– Chết mợ Hai này, mợ cơm no à,
đi nói cái chuyện đâu đâu thế ?
Ngọc một bộ không hiểu gì, ngốc ngốc nói:
– Duyên, mày nói cái gì thế? Tao cũng là ý tốt thôi mà?
– Ý tốt của mợ khiến mợ Cả nổi nóng rồi kìa, cây tùng mười năm không ra hoa, mợ cả chưa biết tức giận là gì giờ vì mợ nói lung tung quát to bỏ đi rồi đấy!
– Cái này tao cũng không biết, mày nói thế tao thấy quái quái ấy.
– Mợ quái cái gì?
– Thì tao khi nãy nói chị Cả bỗng nhiên đen mặt, vợ chồng chuyện là bình thường mà có gì phải ngại nhỉ?
Con Duyên nói không ra lời, nó muốn nói thêm cậu Hoàng đi ra, nó nhìn thấy liền im bặt, đêm qua nó không rõ cậu Hoàng có làm gì mợ nó không nữa, Ngọc còn ậm ờ nói, cô ta mắt chết trên trán không nhìn ra con Duyên nháy mắt ra hiệu cho cô ta câm mồm lại.
– Duyên mày thấy chị cả có phải thẹn quá thành giận không nhỉ? Cậu qua đêm ở gian là điều may mắn sao tao nói chị ấy đừng đi lại nhanh quá không đau lưng chị lại nói tao nên ít nói là sao? ……
….. Tao đây từng trải ý tốt mới nói cho chị ấy chứ phải ba con hâm kia tao có thừa hơi mới nói. Thôi cũng mừng chị cả không còn là con gái nữa, sau này Gấm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/359364/chuong-48.html