Chương trước
Chương sau
Căn buồng im ắng một lúc lâu, Ngọc nghĩ chưa thấu cô ta cười to:
” Haha….”
– Cô nói ra đều muốn tôi phục cô, tôi đã leo được lên chỗ này tôi không bao giờ ngồi mãi, để họ gọi tiếng vợ lẽ. Làm lẽ không được nhập gia phả thì có nghĩa gì? cô không cần nói tốt về phần mình.
Mận nhìn cô sau lắc đầu nằm xuống muốn đi ngủ, nói với người ngu khó chịu thật. Cô không ngờ Ngọc to xác thế mà ngu hết phần người khác.
Phụ nữ linh tính rất cao, người bên gối thất thường một cái họ phát giác ngay, còn Ngọc ở chung tới mấy năm còn không hay. Nên nói đáng thương hơn hay đáng trách hơn….
– Cô dậy ngủ cái gì mà ngủ, dậy nói cho xong, cô thích nói nửa nạc nửa mỡ thế hả?
Mận bất đắc dĩ:
– Tôi không muốn nói nữa, nói cái gì đều nói, cô ngu thì trách tôi sao được?
– Cô nói ai ngu?
– Thôi cô đi ra ngoài đi tôi mệt mỏi lắm, cô cứ ngồi lải nhải tôi ốm thêm.
– Tôi không đi, cô phải nói cho ra nhẽ tôi mới đi.
Mận mặt mệt mỏi rõ rệt, cô hỏi:
– Muốn nói gì nữa? Nó cô ngu cô không nhận tôi còn gì để cùng cô nói?
– Cô nói cậu không thật sự yêu tôi là sao?
– Cậu ta yêu hay không yêu cô không lẽ cô ăn nằm mấy năm làm khúc gỗ à? Cô đã yêu cậu ta, cô lụy cô hiểu chưa? Tôi mong cô sau này không hối hận. Làm dâu, làm vợ đã khó, mà làm dâu nhà giàu khó ăn lắm. Tôi có gia đình vững không bị chèn ép. Còn cô không có, cậu Hoàng có chắc chắn cả đời bảo vệ cô không? Nhà giàu nhìn thì mê mà bước vào giống ngục tối. Nơi chốn giam giữ kẻ si tình!
– Cô nói hay quá cơ, tôi thua, nhưng tôi biết cậu yêu tôi, cậu nói tôi mới là vợ còn cô không phải….
Ngọc lòng rối bời vội vã bước đi ngoài, Mận nhìn theo bóng dáng cô gái ấy nỉ non:
” Mong rằng cô sẽ không hối hận với lời hôm nay cô nói. Người đàn ông đó sẽ không chỉ có mình cô là vợ đâu…. Tin ai đừng tin một kẻ phụ bạc!”
Mận nói không sai, cậu Hoàng chưa từng yêu Ngọc, người cậu ta về cuối cùng yêu, si tình, ân hận chính là người vợ kết tóc là cô.
Ngọc cũng chẳng ngờ lần này cậu theo ông Tũn đi huyện buôn bán ngày 29 tháng chạp cậu ngang nhiên dẫn người phụ nữ khác về làm vợ…..
Cậu vẫn nói như lần đầu nói với Ngọc, cậu coi người đó là vợ, cả nhà ông Tũn có một cái tết đáng nhớ nhất…..
Ông Tũn bà Quý nổi danh khắp vùng với người con trai đào hoa, vô lý không thuận luật làng mà theo ý mình…..
Ông bà xấu hổ cả tháng khồn ra đường….. Mận cũng vì người vợ thứ 3 này cô khổ hơn khi cậu bao che Ngọc, chỉ khác lần này cô có Ngọc cùng chung số phận mà không phải một mình…..
Tất cả đó là chuyện về sau đến Mận không ngờ đến!
—–
Bà Vui vừa bước vào gian ngoài nhìn thấy bát đũa mảnh vỡ từ trong buồng đi ra ngoài, bà ta chỉ gian nhà tức tối hỏi bà Cả Quý:
– Bà Quý, chuyện gì ở gian nhà này, con gái tôi vì lo công việc cho nhà bà mà giờ này ốm nằm không dậy được lại có đồ đạc ngã trái ngã phải thế này?
Bà Quý lòng kêu rên không ổn, hai người cùng là vợ Cả nhà bá hộ, bà Cúc có thể đẻ ba đứa con khiến chồng không dám mèo mả gà đồng với người đàn bà khác bao năm chỉ có một vợ, còn bà phải gật đầu lấy vợ cho chồng. Hai người hai số phận, bà Quý hôm hỏi cưới bà cố tỏ ra mình quyết đoán, một phần hôm đó nhà bà Vui là đàng gái nên nhẫn nhịn.
Đi vào thẳng, hai bên đối lập nhìn rõ ràng, bà Quý sao thông minh như bà Vui được, con gái nhà nho, trị chồng, chửi chồng đều có chữ nghĩa. Còn bà chỉ là con nhà đủ ăn trong thôn nơi nào so với mẹ vợ của con trai.
– Cái này bà nghe tôi giải thích!
Bà Vui lòng nóng như lửa, con gái gả đi ngày trước chân vào cửa ngày hôm sau chồng đánh, đến giờ chưa bước vào buồng, có ai gả chồng bao lâu rồi vẫn là gái trinh? Bà không thương con mình thì thương ai….
Nhìn cái nền nhà bà chỉ muốn bước nhanh vào đem con về nhà thôi, ông bà năm đó mắt mù mới hứa gả con vào cái nhà nóc nhà dột này.
Bà mắt lạnh nói:
– Bà giải thích tôi nghe xem nào?
Bà Quý ruột gan thất thoát, tay đổ mồ hôi cắn răng nói:
– Chắc đây là con dâu thứ nó vô ý bị rơi vãi, bà để tôi gọi con hầu vào dọn.
Bà Cúc đẩy cái Hậu cào buồng dặn:
– Con vào trước coi xem chị con thế nào, mẹ ở ngoài muốn bà thông gia cho cách nói, gả chị con vào chưa được ba tháng trời mà như này sao chịu nổi.
Cái “vâng” tiếng đi vào buồng, bà Vui quay ra miệng cười mắt không cười nói:
– Bà thông gia nói thế nghe vào giống con gái tôi làm lẽ ấy nhỉ? Tôi nhớ cách đây hơn hai tháng bà đem lễ tới hỏi cưới con bé, ông Tũn còn cam đoan con gái tôi vào cửa nhà bên này không khắt khe con bé. Còn tận lực đối đãi, chuyện trước kia tôi không nhắc nhưng chuyện con bà đánh đập con tôi, coi con tôi như con điếm? Chửi rủa con bé hôm nay tôi muốn ông bà thông gia nói cho phải nhẽ còn không nhà tôi cũng không ăn cơm chay cho nhà ông bà bóp méo kiểu gì cũng được!
Bà Cả Quý khổ không kêu không xong, bà thật muốn tống cổ con dâu thứ ra cổng, càng ngày càng hỏng nề nếp, nhà bao việc chỉ có việc bưng cơm cho con dâu cả của bà thôi không xong để giờ vận xui tới cổng.
Con dâu bà đã khó nhai, mẹ đẻ còn khủng khiếp hơn, giờ bà tin sái cổ rồi, chồng bà kêu tốt nhất không cần làm gì để bên thông gia lên tiếng không thì cái mo không có mà đeo….
Bà Quý cuống quýt kéo bà Vuo ngồi xuống ghế chắt nước mời uống nước:
– Bà thông gia, bà uống cốc nước cho đỡ khát.
Bà Vui thuận ý uống lên cốc nước sau bà vẫn rắn giọng hỏi:
– Nước tôi cũng uống rồi, bây giờ bà nói cho tôi lý do vì sao con dâu thứ của bà ném bát đũa trong buồng con tôi ngủ? Bà phải hiểu mình đều cùng thân phận vợ Cả không phải mấy người vợ Lẽ có thể lên mặt. Nhà bà chồng có vợ Lẽ con trai cũng có, bà làm vợ Cả, làm mẹ lại không nói được sao? Con tôi nếu nó sai trái tôi đây dám nói dám làm. Nó thật hỏng rồi nề nếp tôi chính tay dạy cho hiểu thì thôi ông bà không phải mất mặt. Nhưng con tôi nó không làm gì sai, ngay từ đầu con bà vô duyên vô cớ khiến con bé gả không ra, rồi mồm mép cứ treo cái từ : ” GÁI LỠ THÌ!” nhục nhã con bé. Con bé không kể lể, không than vãn, vẫn một mực hiếu thuận thầy mẹ chồng. Coi chồng như chưa làm gì sai! Tại sao nhà bà không biết điều thế? Không dạy được con trai không lẽ vợ nhỏ của con trai nhà bà cũng không nói nổi à?
Bà Quý xấu hổ cúi đầu, nhà bà có phải chưa mắng chửi đâu? Khổ đứa con dâu thứ này nó ngu, nó chỉ có cái ngực mà đầu nó bé tí tẹo nào. Con trai bà mê đắm không ra, nói thì cãi không kẽ đánh con?
Con có vợ rồi, đứa con kia không bạc mệnh là giờ lên chức thầy rồi, ông bà đem con ra đánh người ta thấy người ta cười cho.
Biết thẹn với nhà thông gia, lại chẳng nói gì được, nói con dâu cả không phải thì lương tâm cắn rứt, mà nói con dâu thứ chua ngoa, ngu dốt thì bà thông gia cười ngang chửi vào mặt.
Nói con trai không nghe lời, làm thầy mẹ đẻ ra không dạy được con nào dám nói ……
Chọn cách im lặng là tốt nhất!
Bà Vui tâm lạnh lẽo, theo sự im lặng của bà Quý, bà đã hiểu rồi con bà có ghét thằng Hoàng, muốn cho nó biết đến hại người quả báo đến. Biết rõ thế rồi bà vẫn bi ai cho con gái, gả vào một nhà không có nóc nhà nó quá khổ sở….
Thông minh đến mấy đến lúc cũng đau lòng!!
Bà Vui thở hắt ra đứng dậy đi vào buồng gặp Mận, trước khi đi với bà nói một câu cuối:
– Bà cả Quý, tôi thất vọng về nhà bà, mang tiếng bá hộ, nhà chẳng kém lọ tương bần. Làm phụ nữ đứng đầu trong nhà không dạy được con bà đã thất bại, làm người vợ Cả không quản được chồng nên chính con trai bà học theo thầy nó mà thôi. Tôi để lại lời ở đây, nếu con gái tôi còn có chuyện gì uất ức thà gáo nước vỡ làm đôi nhà tôi cũng không tha cho con bà. Con tôi làm dâu chứ không làm con của con trai bà hay con ở cho vợ bé con bà. Tôn trọng nhau hai bên hòa hợp còn đã không cân bằng được gia đình thì tốt nhất lấy ít vợ thôi mà sớm muộn cái nhà cũng nát như bùn lầy.
Bà Quý cứng đờ người, bà cười khổ, bà lần đầu tiên bị người chửi mà hay như vậy, chửi như không chửi….. Con dâu bà có lẽ chỉ có hơn chứ không kém bà thông gia….
Bà lúc này chỉ mong con dâu có thể dạy bảo con trai, ông bà bất lực rồi!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.