Căn buồng im ắng một lúc lâu, Ngọc nghĩ chưa thấu cô ta cười to:
” Haha….”
– Cô nói ra đều muốn tôi phục cô, tôi đã leo được lên chỗ này tôi không bao giờ ngồi mãi, để họ gọi tiếng vợ lẽ. Làm lẽ không được nhập gia phả thì có nghĩa gì? cô không cần nói tốt về phần mình.
Mận nhìn cô sau lắc đầu nằm xuống muốn đi ngủ, nói với người ngu khó chịu thật. Cô không ngờ Ngọc to xác thế mà ngu hết phần người khác.
Phụ nữ linh tính rất cao, người bên gối thất thường một cái họ phát giác ngay, còn Ngọc ở chung tới mấy năm còn không hay. Nên nói đáng thương hơn hay đáng trách hơn….
– Cô dậy ngủ cái gì mà ngủ, dậy nói cho xong, cô thích nói nửa nạc nửa mỡ thế hả?
Mận bất đắc dĩ:
– Tôi không muốn nói nữa, nói cái gì đều nói, cô ngu thì trách tôi sao được?
– Cô nói ai ngu?
– Thôi cô đi ra ngoài đi tôi mệt mỏi lắm, cô cứ ngồi lải nhải tôi ốm thêm.
– Tôi không đi, cô phải nói cho ra nhẽ tôi mới đi.
Mận mặt mệt mỏi rõ rệt, cô hỏi:
– Muốn nói gì nữa? Nó cô ngu cô không nhận tôi còn gì để cùng cô nói?
– Cô nói cậu không thật sự yêu tôi là sao?
– Cậu ta yêu hay không yêu cô không lẽ cô ăn nằm mấy năm làm khúc gỗ à? Cô đã yêu cậu ta, cô lụy cô hiểu chưa? Tôi mong cô sau này không hối hận. Làm dâu, làm vợ đã khó, mà làm dâu nhà giàu khó ăn lắm. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/359340/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.