Bà Quý rời đi về nhà chính bà Vui vào trong buồng thấy hai chị em Mận ngồi giường thì thầm với nhau, bà đi tới lo lắng trách:
– Con ở đây chịu khổ như này mà không nói cho con Duyên báo thầy mẹ hay?
Mận kéo tay bà Vui xin lỗi:
– Con xin lỗi, còn không muốn thầy mẹ lo lắng thôi mà.
– Lo cái gì mà lo, còn xem trên nền đất này là thứ gì hả?
Mận dịu dàng lấy lòng mẹ mình:
– Mẹ, con không muốn mẹ lo lắng cho con nữa, con ở đây thầy mẹ chồng con không khắt khe gì. Còn Ngọc hôm nay có lẽ là lần cuối cùng cô ta cư xử hỗn hào như này. Chồng con không chỉ có mình cô ta thôi, với con cô ta không xứng để con tranh chấp cùng.
_ Mẹ biết điều đó nhưng con không cần phải nhẹ nhàng với người không coi con là gì! Cô ta chửi con luôn miệng treo “đĩ,điếm” con lựa chọn yên lặng họ không hiểu, lại nghĩ con khinh thường họ.
Mận chu môi cười:
– Mẹ lo gì những người họ, người ngu nói cũng như không!
– Con vô tư quá khiến thầy mẹ lo hơn đấy.
– Con như vậy thầy mẹ nên yên tâm chứ? Con không phải người nóng nảy trong hoàn cảnh này mới thật sự tốt. Con chỉ sợ chính mình sau khi dạy cho cậu Hoàng một bài học đắt giá ấy con sẽ làm thầy mẹ suy nghĩ nhiều về con. Khi đó con chỉ lo mình sẽ không ở bên cậu Hoàng mà chọn người khác thầy mẹ sẽ khổ tâm.
Bà Vui thở dài ngồi bên hai đứa con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/359341/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.