Bà Vui nghe tin con gái ốm không dậy được sáng sớm ngày thứ sáu bà cùng cái Hậu sang nhà ông Tũn thăm Mận.
Bà Cả ngồi nhà trên tiếp đón sau ba người đi xuống gian của Mận.
Trong buồng Mận chán không tiếp lời Ngọc, Ngọc ngồi trên ghế thô bỉ lời nói:
– Nằm chết đó đợi tôi hầu hạ nữa, cô mặt lớn lắm, cậu đi huyện mấy ngày nay không về cô nghĩ mình là tất cả sao? Ốm có hắt hơi thôi cần người hầu hạ.
…….
– Mà con Hầu của cô nó từ sáng hôm đó đem thuốc cho cô sau cũng mất tăm nhỉ? Mang tiếng vợ cả nhà ông bá hộ trong thôn mà con ở nó cũng bỏ chạy. Cô nên xem lại nhân cách của cô đi, tôi không biết mình thua cô chỗ nào mà cần hầu hạ cô. Cô nghĩ mau khỏi bệnh sao? Thuốc sắc không đủ canh giờ, không đủ liều lượng, cơm không đồ ăn, cháo trắng mà húp mấy chẳng khỏi đúng không chị Cả?
…….
– Còn tưởng được thay cô quản tiền công cho đám nghèo kiết xác kia ai ngờ phải hầu hạ thứ như cô. Chồng tôi nói sớm muộn cũng bỏ cô, cô là loại đàn bà âm hiểm, chồng mình không tha, còn anh trai, em trai cô lần trước đánh cậu do may mắn thôi. Lần sau thử bước chân vào cổng xem cậu có tống cổ ra không.
……
Mận nằm im, cô nắm chặt tay ở mép chăn, chồng cô được lắm, cô tưởng rằng thầy mẹ chửi cậu ta mấy ngày xem ra tỉnh táo hơn. Ai ngờ càng đi càng lùi bước thế này thì thuốc nào uống cho khỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/359339/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.