Vẫn đang như thế? Chẳng lẽ nó có người yêu rồi sao? Không thể nào, người như Thái Đăng còn không lọt vào mắt xanh của nó thì ai có thể chứ.
- Ai vậy?: Quỳnh hỏi.
- Thì... người này ai mà chẳng có, đúng không. Thôi vào học rồi kìa, cậu về chỗ đi.
- Gớm, làm gì mà bí mật thế.: Quỳnh nói rồi đi. Còn Thái Đăng thì đang nheo hết mày lại phỏng đoán xem người mà Hân Nhiên thích là ai. Nó không thể thích ai ngoài cậu được.
Tan học, mọi người đều đi về, nó và cậu cũng thế. Nhưng Thái Đăng liền cản Hân Nhiên lại.
- Có chuyện gì?: Nó lạnh lùng hỏi.
- Thì, cái vụ cá cược ấy, chỉ là đùa thôi, không có ý gì đâu, tôi cũng không cá nữa.
- Xong chưa, nếu rồi thì tôi về đây: Hân Nhiên bỏ đi.
Thái Đăng đã hạ mình như thế mà nó vẫn không chịu hết giận, đúng là khó chịu thật. Cậu cũng bực tức đi về, Hiểu Khánh đã chứng kiến hết cảnh này.
Sáng sớm hôm sau lại tới phiên nó trực, nên lên sớm, Hiểu Khánh nắm được lịch trực nên cũng lên lớp sớm.
- Mày giỏi lắm.: Hiểu Khánh nghiến răng nói.
- Chuyện gì? Sao cậu lại nói như thế?
- Sao nữa à? Tao nói mày thế nào, mà mày vẫn bám lấy Thái Đăng.: Cô gào lên.
- Tôi không bám lấy cậu ấy, cậu không thấy sao, ngay cả nói chuyện với cậu ấy tôi cũng không, thì làm sao....Á!!!!
: HâN Nhiên bị Hiểu Khánh giáng một bạt tai mà té xuống.
- Câm mồm lại đi! Tao không muốn nghe. Lần sau không chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367388/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.