Thật tình, cô ta thật là ngu ngốc, chỉ vì một tên con trai mà có thể điều gì cũng dám làm sao? Nó vừa về tới nhà thì đã nghe tiếng chửi.
- Sao mày không đi luôn đi, cái loại con gái gì đi giờ này mới về.: Ông Sơn chửi nó.
- Con đi đâu vậy, làm mẹ lo quá.
- Dạ hôm nay con mệt quá nên xuống phòng y tế nghỉ, lỡ ngủ quên, mới cả điện thoại hết pin nên không gọi về được ạ.
- Má của con bị làm sao thế kia, sao lại bầm hết lên, nói mẹ nghe, con bị ai đánh?
- Dạ không, con bất cẩn bị va vào tường
- Đây không phải vết bị va vào tường, nói thật cho mẹ nghe.
- Chẳng lẽ nó lại nói là nó bị người ta đánh. Cũng phải thôi, cái loại như nó không bị đánh mới lạ.
- Ông thôi đi!
- Dạ không sao đâu mẹ, con mệt quá, nên chắc không ăn đâu ạ, mọi người cứ ăn trước đi.
- Không ăn thì cũng phải nấu cho thằng già này ăn chứ, chẳng lẽ tao đi làm cực khổ về lại còn phải tự cơm nước à.
- Dạ con...
- Thôi con cứ đi nghỉ đi, chiều còn đi làm, để mẹ làm cho.
- Vâng.
Hân Nhiên đi vào phòng, vẫn nghe bên ngoài ông Sơn to tiếng. Nước mắt nó rơi, vô đây nó mới dám khóc, vì nó không dám yếu đuối trước mặt mọi người, sợ rằng sẽ khiến mẹ mình lo lắng, sẽ bị người ta xem thường.
- Chị tưởng chiều nay em nghỉ chứ?
- Ở nhà cũng không có gì làm, nên ra đây phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367389/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.