Hôm sau, trong nhà ông phú hộ có vẻ náo nhiệt hơn, bởi ngày mai là ngày giỗ cụ cố, tức là cha của ông phú hộ. Chúng gia nhân trong nhà đi đi lại lại chuẩn bị, mợ cũng theo bà đi mua sắm đồ đạc nên dậy từ sớm. Ai ai cũng bận rộn nhưng mãi đến gần trưa, mợ hai mới ở trong buồng đi ra.
Mợ hai không phải con gái dòng chính trong nhà, lại còn được chiều chuộng thành thói nên tính tình của mợ hai chẳng tốt. Ngay cả cái cách mà mợ hai bày ra để được qua cửa cũng thể hiện được cái con người mợ ta nó như thế nào. Lúc đó mắt thấy ông bà còn thương mợ Vân quá, mà cậu thì không có nhiều tiếng nói, thể là mợ ta chơi lớn. Mợ ta với cậu tòm tem bên ngoài, bị bắt gian tại trận rồi thì ông bà không chịu cũng phải chịu. Người ta nói gái thời tiết hạnh làm câu trao mình, giờ mợ ta đã thất tiết với cậu, gia đình ông thương nhân cũng làm ầm lên nên ông bà đành chịu. Mợ ta vào cửa sau, nhưng tính tình lại hống hách chẳng xem ai ra gì cả.
“Cái con kia mày không thấy mợ à mà còn va vào? Bẩn hết cả áo!” Mợ ta đang đứng thì có một con gia nhân tay mang hai dĩa trái cây lỡ đụng trúng vai một tí. Thế là mợ ta lại chửi đổng lên. Mấy đứa gia nhân trong nhà nghe tiếng có ngó lại, nhưng thấy mợ ta thì lại đi làm việc tiếp chứ mấy ai mà quan tâm. Chuyện cơm bữa ấy mà! Hình như cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-ba/2943518/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.