Đến giờ trưa, quan khách trong nhà cũng đông đúc hơn, cậu cũng chịu ra ngoài chào hỏi. Người ta cũng biết chuyện vừa mới xảy ra ít hôm nên không ai hỏi cả. Những tưởng cái đám cũng qua trong yên bình như mọi khi, nào ngờ đâu nửa chừng gia nhân lại hớt hải chạy vào thưa: “Ông ơi, bà ơi! Có cụ ông với cụ bà đang ở ngoài cổng kêu khóc thảm thiết lắm ạ. Ông bà ra xem chứ họ muốn xông vào đây rồi ạ.”
“Có chuyện chi mà làm ầm ĩ thế hả?” Bà hỏi. “Hai người đó là ai? Sao lại tới đây làm chi? Nhà ta làm chuyện chi có lỗi với họ sao?”
“Dạ thưa bà, họ bảo họ là cha mẹ của cái Hạnh ạ.” Thằng gia nhân đáp. Lúc này, bên ngoài có tiếng kêu khóc thảm thiết vọng vào, một số quan khách ngồi ở bàn ngoài cũng đã chú ý rồi. Nghe tên cái Hạnh, sắc mặt mợ hai liền thay đổi. Mợ ta hậm hực đi ra ngoài cửa: “Sao mà cái nhà này phiền phức thế chứ?”
Ông bà muốn cản mà không kịp. Mợ lo lắng nhìn theo: “Để con ra xem thế nào.”
“Ừ, đừng có để con hai nó gây họa.”
Lúc mợ ra cổng thì mợ hai đang ném một túi tiền vào đôi vợ chồng già. Họ ăn mặc rách rưới, quỳ rạp dưới đất kêu khóc thảm thương. Cụ bà còn túm lấy chân váy mợ hai, van nài: “Tui xin mợ, tui xin mợ, tui làm trâu làm ngựa cũng được chỉ xin mợ trả con gái lại cho tui. Tội thân tui già cả chỉ có mỗi một cô con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-ba/2943517/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.