“Thôi mợ ạ, mợ đừng đau lòng quá. Cái Hạnh nó cũng không trách mợ đâu, có trách có oán thì nó phải oán mợ hai kia kìa.” Cái Chi dìu mợ vào. Nhưng lúc nhìn ra phía ngõ xa xa, trong lùm cây um tùm, mợ lại thoáng thấy được một bóng người…
Hôm đám ấy trời mưa to, cơn mưa mở đầu cho một chuỗi những cơn mưa khác và cũng là khúc dạo đầu cho những bi kịch kinh hoàng sắp sửa xảy ra…
Đêm hôm ấy, mợ vào buồng nghỉ sớm. Vất vả cả hai ngày làm mợ mệt mỏi, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Đến nửa đêm, mợ tỉnh lại vì cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Mợ có cảm giác có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Mở mắt ra, mợ thấy một bóng đen lù lù đừng bên ngoài mùng, làm mợ sợ điếng người, suýt thì hét lên.
Nhưng nó cũng chỉ là cái bóng của cây cột bị ánh trăng ngoài cửa hắt lên mà thôi. Cửa sổ vẫn còn đang mở, cơn mưa bên ngoài đã ngưng từ lâu. Xưa có tục trong nhà có người mới chết thì phải dùng vải đỏ che gương lại trong khoảng ba ngày, tránh cho hồn người chết trốn vào trong gương. Mợ nhìn thấy tấm vải đỏ phủ che gương đồng trong buồng mình đã bị rơi xuống.
“Chắc là gió thổi làm nó rớt xuống thôi.” Mợ thầm nghĩ rồi bước xuống giường, nhặt tấm vải lên che tấm gương lại. Sẵn đó mợ đi qua đóng cửa luôn. Nhưng mợ vừa luồn tay ra ngoài song cửa để kéo cửa vào, thì cổ tay mợ bị một cánh tay khác giữ lại. Cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-ba/2943514/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.