Bà về buồng ngủ, ông cũng bị giật mình nhưng lại không tiện sang chỗ mợ nên chỉ hỏi lại thôi. Bà vừa nằm xuống cạnh ông, vừa nói: “Cái Vân nó mơ thấy mấy cái không sạch sẽ ông ạ. Tôi sợ…”
“Thôi! Mê tín dị đoan cho lắm vào!” Ông bảo. “Hay là bà nói linh tinh với nó làm nó sợ?”
“Tôi đã nói với nó cái chi đâu.” Bà đáp. “Nó còn chẳng nhìn đến cái xác của con kia, vậy mà lại mơ thấy y hệt ông ạ. Tôi sợ…”
“Thôi, bà ngủ đi. Mai mốt lại sắp xếp lên chùa một chuyến là được.” Ông trở người, quay lưng về phía bà. Bà cũng thở dài chứ chẳng nói tiếp nữa. Nhưng người già ấy mà, vốn đã khó ngủ, giật mình giữa giấc rồi lại càng khó ngủ thêm. Bà cứ nằm gác tay lên trán nhìn trần nhà như thế cả một lúc. Chắc bà cũng có hơi chút hối hận, tại bà lỡ tay mà chén thuốc đó lấy luôn mạng của mợ ba. Nhưng bà nào có cố ý! Bà chỉ đề phòng vạn nhất nuôi phải con của người ta, đổ vỏ cho thằng khác. Dẫu sao xuất thân của mợ ta cũng là gái lầu xanh, có muốn tin là minh bạch cũng khó.
Rồi chẳng biết từ lúc nào mà bà ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, bà nghe thấy tiếng gì đó như tiếng guốc tre giẫm trên nền gạch. Quái! Gia nhân trong nhà làm quái gì có đứa nào đi guốc tre? Mà gà còn chưa gáy canh hai, nó dậy vào giờ này làm gì? Với cả, gia nhân trong nhà đứa nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-ba/2943512/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.