Bắt đầu dạy lại cho Lâm Hữu Nam, ban đầu Vu Tiệp vẫncảm thấy có gì đó lấn cấn, lúc nào cũng lo rằng sẽ xảy ra chuyện, nhưng ngàytháng dần trôi, Lâm Hữu Nam tỏ ra rất chịu khó nghe lời cô. 
“Xem ra em cũng không ngốc nhỉ, từ tổ đều nhận ra hết.” Vu Tiệp cầm quyển vở,vui vẻ nhìn Lâm Hữu Nam ngồi cạnh. 
“Có là gì đâu, em còn biết nhiều hơn thế kìa.” Lâm Hữu Nam cười rất đắc ý. 
“Phải rồi, chị quên mất em có một người chị từ nước ngoài về.” Nhớ đến Lâm NgữÂm, người ta từ nước ngoài về kia đấy, tiếng Anh của Lâm Hữu Nam có gì khônghiểu thì vẫn có sẵn người để hỏi mà. 
“Đừng nhắc chị ta với em.” Sắc mặt Lâm Hữu Nam thoáng sa sầm, ánh mắt chán ghétnhìn sang nơi khác. 
Vu Tiệp thắc mắc nghĩ, lần trước nhìn thấy hai chị em ở cục cảnh sát, cũng tỏra vô cùng xa lạ, căn bản là cả đôi bên đều ghét nhau. 
“Sao vậy? Em không thích chị mình à?” Vu Tiệp cũng không muốn lo nhiều, nhưngcậu lại tỏ ra thù địch với chị mình, nên cô có trách nhiệm nhắc nhở. 
“Chị ta là cái thá gì, em không quen.” Lâm Hữu Nam ném sách đi, dựa người vàolưng ghế, nét mặt càng sa sầm hơn. 
“Lâm Hữu Nam, thái độ em thế là không ổn, có đâu cái kiểu nói người nhà nhưvậy.” Vu Tiệp cũng tỏ ra không vui. 
“Chị ta chẳng có quan hệ gì với em.” Lâm Hữu Nam bực bội quay mặt đi. 
“Lâm Hữu Nam?” Vu Tiệp đờ người, lẽ nào Lâm gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156184/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.