Vu Tiệp vừa vào nhà, Vu Lâm đã lao ra khỏi phòng, chấtvất phủ đầu: “Đi đâu đấy? Tấn Tuyên đợi em mãi.” 
Vu Tiệp khẽ nhăn mặt, Vu Lâm lại chủ động báo cô biết Tấn Tuyên đến, đúng là lykỳ thật. 
“Anh ấy nói em lấy đồ của anh ấy mà chưa trả, hại anh ngồi nhấp nhổm không yêncả buổi. Sao di động cũng không nghe?” Quả nhiên, nếu có chuyện tốt lành thì VuLâm đã chẳng nói cô biết, chỉ khi cho rằng cô chọc giận Tấn Tuyên thì mới lêngiọng dạy dỗ. 
“Có lẽ là không nghe thấy, em buồn ngủ lắm, đi tắm trước đã.” Vu Tiệp khoáttay, ngăn Vu Lâm tiếp tục làu bàu nữa, hôm nay chơi bóng cả buổi, cơ thể mệt rãrời, không có thời gian đâu để đấu võ mồm với chị mình, nếu chị muốn trút giậnthì vô tư đi, còn cô thì chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. 
Sau khi tắm nước ấm thoải mái xong, giở di động ra xem, ghê thật, rất chi làkhoa trương, những 11 cuộc gọi nhỡ, mà chỉ do một người gọi, tối nay ắt hẳn anhấy đã bị Vu Lâm làm phiền quá rồi, cô có nợ nần gì anh đâu mà sao lại vu oan côtrước Vu Lâm chứ. 
Nghĩ ngợi một lúc, Vu Tiệp ngước nhìn đồng hồ trên bàn, mười một giờ rưỡi rồi,hay là cứ gọi lại cho anh vậy, dù sao anh cũng chẳng ngủ sớm mà. 
“Tôi lấy đồ của anh bao giờ?” Xem còn nói dối gì được. 
“Đương nhiên là có!” Tấn Tuyên vừa nghe thấy tiếng cô, giọng đã cao vút. 
“Cái gì?” Cô cố gắng nhớ lại, làm gì có?! 
“Buổi tối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156185/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.