Từ khi trở lại trường Vu Tiệp đã bắt đầu lơđãng như người mất hồn, mấy lần nhóc Trịnh đứng trước mặt mà côchẳng phản ứng, lại còn cúi gằm mặt đi vòng qua cậu nữa.
Nhóc Trịnh lo lắng giữ lấy vai cô hỏi: “Vu Tiệp, sao vậy?” gương mặttái nhợt, đôi mắt thâm quầng, đã xảy ra chuyện gì với Tấn Tuyên ư?Nhóc Trịnh thở dài, sao lúc nào cô cũng khiến mình trở nên bi thảmnhư thế, cậu đã buông tay để Tấn Tuyên cướp cô đi, nhưng vẻ mặt nàycủa cô chẳng phải là đang hành hạ cậu sao? Nếu biết sớm thì cậu đãkhông buông tay.
“Vu Tiệp!” cậu phải gọi to lần nữa mới đánh thức Vu Tiệp tỉnh lại.
Vu Tiệp mở to đôi mắt trống rỗng vô hồn, lừ đừ “ừ” một tiếng.
Nhóc Trịnh bất lực lắc đầu, ra sức kéo mạnh tay Vu Tiệp. Vu tiệpsuýt nưc ngã dúi dụi vì bất ngờ, cuối cùng đã nhìn rõ mặt ngườiđang kéo mình: “Nhóc Trịnh?”
“Cậu theo tôi” nhóc Trịnh kéo cô đến sân vận động. Nhóc Trịnh quaylại đối mặt với Vu Tiệp, hỏi: “Hai người lại sao vậy?”. Ngoài TấnTuyên ra cậu tin rằng không ai có thể khiến cô ra nông nổi đó.
Vu Tiệp nhìn nhóc Trịnh nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
“Cậu mà còn thế thì tôi sẽ liều mạng với anh ta đấy, chắc khôngphải anh ta làm bậy làm bạ ở ngoài chứ?” nhóc Trịnh chỉ có thểnghĩ đến điều đó.
Vu Tiệp lắc mạnh đầu: “Không phải do anh ấy”.
“Vậy tóm lại là thế nào? Cậu nói đi” nhóc Trịnh nắm chặt lấy vaicô hỏi.
Vu Tiệp kể hết đầu đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156148/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.