“Cậu theo tôi” nhóc Trịnh kéo cô đến sân vận động. Nhóc Trịnh quaylại đối mặt với Vu Tiệp, hỏi: “Hai người lại sao vậy?”. Ngoài TấnTuyên ra cậu tin rằng không ai có thể khiến cô ra nông nổi đó.
Vu Tiệp nhìn nhóc Trịnh nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
“Cậu mà còn thế thì tôi sẽ liều mạng với anh ta đấy, chắc khôngphải anh ta làm bậy làm bạ ở ngoài chứ?” nhóc Trịnh chỉ có thểnghĩ đến điều đó.
Vu Tiệp lắc mạnh đầu: “Không phải do anh ấy”.
Thế nhưng, nước mắt của Vu Tiệp đã bị nén lại trong nơi sâu thẳm củatrái tim, cô không cho mình bất cứ cơ hội nào để khóc.
Bây giờ, cứ nhìn thấy Lâm Ngữ Âm là Tấn Tuyên quay đầu bỏ đi, càngkhiến cô nàng oán hận hơn. Con bé Vu Tiệp này đúng là ghê gớm, ngaycả hai ông bà Tấn cũng không khuyên nổi Tấn Tuyên, cô không tin con bénon nớt ấy dám tranh giành Tấn Tuyên với cô.
Lâm Ngữ Âm hậm hực nhìn theo bóng anh, xách túi đi lên lầu. Cô muốntìm Vu Tiệp, con bé chẳng cho Tấn Tuyên được gì mà lại giữ anh chếtchung, muốn buộc chặt anh cả đời.
Thấy Lâm Ngữ Âm xuất hiện trong trường, Vu Tiệp cảm thấy bàng hoàng.Những gì cần đến đã đến, Lâm tiểu thư làm nhiều như thế mà khôngthành công thì đương nhiên sẽ nổi điên lên rồi. Có điều, đại tiểu thưkhông cần lo đến mức ấy, những gì cô ta không làm được thì cô sẽ làmthay, không phải vì cô ta, chỉ vì muốn Tấn Tuyên tự do đi con đườngcủa mình!
Nhóc Trịnh giữ lấy vai Vu Tiệp, xoay người cô lại, lo lắng hỏi: “Nhưthế có ổn không?”. Cô đang cố ý khiến Lâm Ngữ Âm hiểu lầm quan hệcủa họ. Nụ cười lạnh lùng của cô ta đã đủ chứng tỏ cô ta đang bàymưu tính kế gì rồi.
Vu Tiệp cười nói: “Cũng không tốt lắm, có một số câu tôi không nói rađược nhưng xem như đã có người thay mặt rồi”. Gương mặt cô tỏ ra thảnnhiên nhưng ánh mắt lại như phủ một lớp sương mờ.
“Cậu không hối hận thật chứ?” nhóc Trịnh xót xa nhìn nụ cười củacô, cảm giác nó thật cay đắng.
Vu Tiệp mím chặt môi, bỗng ngẩng phắt lên, cố mở to đôi mắt rồi cườikhẽ: “Tôi sợ… sau này anh ấy sẽ hối hận”. Nước mắt lưng tròng, VuTiệp cố khịt mũi, ngẩng đầu lên không để nước mắt chảy xuống. Lynước đắng này khó uống quá, sao cô không chuẩn bị sẵn ít đường đểuống xong cho nhanh?
Nhóc Trịnh thấy cô cố gắng đè nén đau thương thì ôm xiết cô vàolòng, giữ chặt đầu cô tựa lên vai mình. Trong tích tắc, áo cậu ướtsũng một khoảng, cậu thấy lòng mình đau như dao cắt. Vu Tiệp đángthương, sao cứ phải chịu đựng một mình, Tấn Tuyên đáng để cô làm thếthật sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]