Chương trước
Chương sau
Tấn Tuyên bị điều khiển ở công ty, về nhà lại chịu áplực, chỉ còn nước mỗi ngày chạy đến bên Vu Tiệp, đó là nơi duy nhất khiến anhthấy vui vẻ hơn. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô, mọi phiền não đaukhổ đều tan biến, cô chính là dòng mật ngọt được giấu kín trong trái tim anh,làm mềm trái tim, xóa nhòa mọi cay đắng anh vấp phải.

Cũng trong khách sạn Newman, cũng trong căn phòng cũ.

“Cách lần trước em dạy anh thật tuyệt! Lúc còn đi học anh chưa được học cáchđó.” Tấn Tuyên vừa áp dụng cách mới để vẽ hình mà Vu Tiệp dạy, vừa đắc ý nhìncô. Anh vẫn rất thông minh mà, vừa học đã hiểu.

Tiểu Tiệp hai tay chống cằm, mỉm cười nhìn anh. Anh đẹp trai thật, mắt đẹp, mũiđẹp, môi cũng đẹp, Tiểu Tiệp tham lam ngắm nhìn anh, tim lại đau nhói vì sắpphải nói lời chia tay. Cô phải khắc ghi thật sâu, sợ rằng quá xa nhau thì sẽ cóngày gương mặt anh cũng nhòa nhạt.

Tấn Tuyên thắc mắc quay sang nhìn cô, sao hôm nay cô yên lặng thế nhỉ? Vừa quaylại đã thấy cô nhìn anh chăm chú vẻ si mê rõ rệt, lòng tự tôn của đàn ông lậptức trỗi dậy, cuối cùng anh đã khiến Vu Tiệp mê đắm quá rồi, ha ha ha, anh muốntrong mắt cô chỉ có anh như thế đấy!

“Em nhìn anh như thế thì anh làm việc thế nào?” Tấn Tuyên hôn chụt một cái lênmặt cô, tuy nói vẻ đùa giỡn nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào, như nởtừng khúc ruột.

“Vậy không cần làm nữa, ngồi với em.” Vu Tiệp nhướn môi nở nụ cười xinh đẹp.

Tấn Tuyên nhất thời đờ đẫn, không biết phản ứng thế nào. Tiểu Tiệp, cô… đanglàm nũng với anh ư? Nỗi vui mừng đang dâng ngập trong lòng, cô đang làm nũngvới anh!

Tấn Tuyên dần buông tay đang cầm chuột máy tính ra, quay lại nhìn Vu Tiệp chằmchằm, nụ cười của cô rất rực rỡ. Đúng, chính nụ cười ấy, lần nào anh nhớ đếnnó, những buồn phiền trong lòng đều tiêu tan cả, có mệt mỏi thế nào cũng sẽ lạihồi phục nguyên khí.

Vu Tiệp nhìn thấy niềm vui dâng lên trong mắt anh thì khẽ chớp mắt, bĩu môi:“Lần nào cũng là em ngồi cạnh anh, còn anh chỉ chăm chú vào máy tính”. Sự dịudàng, mềm mại của cô khiến Tấn Tuyên rung động. Vu Tiệp thế này rất đáng yêu.Hơi thở anh dần gấp gáp, bị cô quyến rũ một cách mất kiềm chế, trong mắt chỉcòn lại nụ cười của cô.

Tấn Tuyên đưa tay vòng qua cổ cô, ngón tay khẽ ve vuốt làn da mềm mại sau gáy,mèo hoang lúc làm nũng thật đáng yêu, thêm nữa đi, anh rất thích thế.

“Tiểu Tiệp…”, Tấn Tuyên tiến lại gần hơn, cất giọng khàn khàn: “Em như thế… rấtquyến rũ…”. Ngón tay sau gáy cô bất giác vẽ vòng tròn, gợi mở sự quyến rũ. VuTiệp khẽ co người lại, cảm giác tê dại cùng giọng nói gợi cảm của anh, tim côsắp vỡ ra mất.

“Bình thường em không quyến rũ à?” Vu Tiệp đỏ mặt, thật không quen nói nhữnglời như thế này trước mặt anh, nhưng trong lòng lại muốn ở bên anh, quyến rũanh. Cô cảm thấy rất hài lòng khi thấy ánh mắt anh ánh lên vẻ si mê vì mình.

Khi yêu một người thì trái tim sẽ trẻ nên vô cùng dịu dàng và nhạy cảm, dườngnhư mỗi mạch máu thông đến tim đều mang gen tình yêu, nó sẽ hỗ trợ lẫn nhau,liên tục phát tín hiệu tình yêu đến đại não khiến mọi lời nói tình cảm “ghêgớm” nhất cũng sẽ xuất hiện, cảm giác phức tạp nhưng hạnh phúc ấy càng phongphú hơn. Tình yêu đúng là một thứ siêu… siêu kỳ diệu! Tất cả mọi phản ứng hóahọc chỉ cần giải thích bằng tình yêu, là có thể cân bằng!

Tấn Tuyên nóng ran người vì vẻ nũng nịu rất quyến rũ của Vu Tiệp. Cô có biếtmình đang đùa với lửa không? Trước một người đàn ông mà lại dùng đôi mắt khéphờ, giọng điệu quyến rũ như thế để châm lửa thì rất dễ tự hủy diệt chính mình.Tuy anh rất biết dừng lại đúng lúc, nhưng cũng không phải là thánh nhân, anhkhông thể đảm bảo công tác phòng cháy chữa cháy của mình sẽ không xảy ra sơsuất, rồi ngày nào đó cả hai sẽ bị lửa thiêu cháy. Dục vọng dâng lên đang đượcanh đè nén hết mức, anh không dám hôn cô nhưng bàn tay đỡ sau gáy cô trở nênnặng nề, rất dịu dàng ve vuốt làn da cô, mượn cảm giác đó để phát tiết một ítdục vọng trong anh.

Vu Tiệp thấy ngọn lửa thiêu đốt trong mắt anh mỗi lúc một lớn thì run người, côquay phắt đi, tránh tay anh, dần dần đứng dậy rồi quay đầu cười nhã nhặn: “Anhkhông nói tức là bảo em không quyến rũ rồi, không làm phiền anh nữa, nếu anhlàm không xong lại trách em.” Nói xong, cô thong thả bước vào phòng tắm, đóngcửa lại.

Tấn Tuyên đưa tay lên nhưng chỉ chụp vào khoảng không, Tiểu Tiệp đã biến mấtsau cửa phòng tắm.

Tấn Tuyên khó nhọc nuốt nước bọt, đó là mèo hoang nhỏ anh quen ư? Là mèo hoangnhỏ luôn nhe nanh giơ vuốt? Sao hôm nay cô lại gợi cảm đến thế, suýt nữa khiếnanh mất kiểm soát. Tấn Tuyên nhìn cửa phòng tắm, nhớ đến lần trước cũng trongcăn phòng này ở khách sạn Newman, mèo hoang nhỏ e thẹn như thiếu nữ thế nào.

Tấn Tuyên vất vả đứng dậy, thấy hai chân dường như mềm nhũn. Anh cười thầm, TấnTuyên cũng có ngày bị một cô bé đùa giỡn đến không đứng dậy nổi ư? Anh từ từtiến đến bàn nước, rót một ly nước lạnh rồi “ừng ực” dốc cạn vào bụng, cơn khôđắng trong cổ họng như vẫn chưa được giải tỏa hết, ánh mắt anh liếc vào phòngtắm, trong đầu lập tức nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ của mèo hoang nhỏ, tim anhthắt lại, lồng ngực phập phồng hô hấp khó khăn. Ôi, cảm giác ấy như thể cô đãngoan ngoãn nhảy vào lòng anh, dán vào người anh và nói những lời ngọt ngàovậy.

Tấn Tuyên hít thở thật sâu, lắc mạnh đầu, trời ạ, sao anh lại chỉ vì giọng nóivà ánh mắt cô mà suýt nữa… Tiểu Tiệp vẫn còn trong trắng, anh tuyệt đối khôngthể nghĩ đến cô bằng tà niệm như thế được.

Anh quay về bàn, cố gắng tập trung tinh thần để tiếp tục công việc, nhưng âmthanh kia cứ khiến tai anh dỏng lên, trong đầu bất giác nhớ đến dáng vẻ yêukiều của Tiểu Tiệp, tâm tư của anh hoàn toàn bị cô dẫn đi mất rồi. Tai anh dỏnglên, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách xen lẫn cả giọng Vu Tiệp, cô đang gọiđiện thoại, âm lượng rất bé nếu không lắng nghe kỹ thì không thể nào biết được.Tấn Tuyên nghi ngại nhìn cửa phòng tắm, do dự rồi vẫn tiến đến gần, quả nhiêntiếng nói cô mỗi lúc một rõ hơn, Tiểu Tiệp đang nói chuyện điện thoại với aiđó.

Tấn Tuyên thấy rất mâu thuẫn, có nên nghe trộm không? Đôi mắt anh nheo lại, gọiđiện gì mà lại phải trốn vào phòng tắm? Nhưng lòng tin tuyệt đối với Tiểu Tiệpđã khiến anh dừng bước, anh chậm rãi quay về, ngồi xuống salon.

Tay anh gõ xuống bàn phím, nhưng thắc mắc vẫn lởn vởn trong đầu. Chắc chắn làdo anh quá đa nghi, biết đâu Tiểu Tiệp vào phòng tắm rồi mới có ai gọi điện đếncũng nên.

Ba phút… năm phút… Tấn Tuyên nhìn đồng hồ máy tính dưới góc phải, Tiểu Tiệp đãvào đó khá lâu, mà tiếng nói của cô vẫn loáng thoáng vọng ra ngoài, trái timTấn Tuyên bắt đầu thấy lạnh dần, cuộc điện thoại đó không phải người nhà cô gọiđến.

Đúng lúc Tấn Tuyên đang suy đoán thì tiếng nước chảy trong phòng tắm đột ngộtdừng lại. Anh giật thót mình, “cạch cạch”, cửa phòng tắm mở ra, hai tay anh đặttrên bàn phím bất giác gõ loạn xạ như đang cố ý che giấu vẻ thất thần của mình.

Tấn Tuyên cố trấn tĩnh lại rồi mỉm cười với Vu Tiệp đang bước đến gần: “Khôngkhỏe à?”

Vu Tiệp nhăn nhó, gật nhẹ đầu: “Chắc do em ăn gì nên bị đau bụng.” Gương mặt côvẫn toát ra vẻ dịu dàng đáng yêu. Tấn Tuyên chăm chú nhìn gương mặt trong sángđó, không có vẻ gì bất thường cả, vẻ mặt ấy thuần khiết như pha lê. Lúc nãy côkhông gọi điện thoại? Chẳng lẽ anh nghe nhầm?

Vu Tiệp bước đến, ngồi xuống cạnh anh ròi nhìn vào màn hình máy tính, đột ngộtcười to: “Anh đang làm gì thế? Sao lại gõ chữ ở đây?”. Tấn Tuyên sực tỉnh, nhìnvào màn hình, quả nhiên, trên tấm ảnh vừa được anh tạo ra lại bị chính anh gõvào một đống ký tự, Tấn Tuyên cười nói: “Tại em khiến anh không còn tâm trí nàolàm việc”.

Vu Tiệp đẩy nhẹ vai anh: “Làm nhanh đi, không thì lát nữa anh đưa em về lạimuộn mất!”

Tấn Tuyên cười khẽ rồi nhìn vào máy tính, tay bắt đầu di chuyển con chuột,nhưng trong lòng vẫn thấy ngờ vực, sao cô lại trấn tĩnh đến thế, nếu cô trốn đigọi điện mà gương mặt lại không tỏ vẻ gì, thì trừ phi cô cố ý che giấu điều gìđó?

Tấn Tuyên lặng thinh, niềm tin với Vu Tiệp không cho phép anh nghi ngờ cô, anhđành nén mọi thắc mắc vào trong lòng, nhất định là do anh nghĩ nhiều rồi. TiểuTiệp sẽ không lừa dối anh, cô là cô gái không biết che giấu nhất mà anh từnggặp.

Tấn Tuyên lặng lẽ làm việc, Tiểu Tiệp lặng lẽ ngồi cạnh anh, trên gương mặtluôn nở nụ cười dịu dàng. Tấn Tuyên dần dần bình tĩnh lại, Tiểu Tiệp đáng yêunhư thế, chắc chắn do anh nghĩ nhiều quá rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.