Trong bầu không khí yên tĩnh lạ thường, chỉ cótiếng gõ bàn phím “lách cách” vang lên, bỗng một tiếng “tít tít”phá tan sự tĩnh lặng đó, Vu Tiệp có tin nhắn. Tấn Tuyên ngẩn người,nhưng tay vẫn không dừng lại, mà Vu Tiệp vẫn yên lặng ngồi cạnh anh. TấnTuyên dần buông con chuột ra, đứng lên vặn lưng: “Nghỉ một lúc đi, mắtanh không chịu nổi nữa rồi”. Nói xong, anh khẽ véo má Vu Tiệp, cúixuống hôn cô rồi đi vào phòng tắm.
Tấn Tuyên vào phòng tắm “xả stress” một lúc rồi ra ngoài, thấy VuTiệp đang di chuyển con chuột trước máy tính của mình. Cô xem tin nhắnchưa? Gương mặt Tiểu Tiệp không chút thay đổi, vẫn như bình thường,hại Tấn Tuyên nghĩ có phải anh nghe nhầm không.
Tấn Tuyên làm ra vẻ bình thường ngồi xuống trước máy tính.
Vu Tiệp đưa tay che miệng ngáp một cái, hàng lông mày khẽ nhăn lại:“Tấn Tuyên, anh sắp xong chưa?”
Tấn Tuyên mỉm cười: “Buồn ngủ rồi à?”. Anh xót xa vuốt ve khuôn mặtcô, nói tiếp: “Đợi anh thêm nửa tiếng nữa, sắp xong rồi”.
Vu Tiệp gật gù: “Vậy em nằm một chút, lát nữa về thì gọi em”. TấnTuyên gật đầu.
Vu Tiệp cởi áo khoác ra đặt lên một chiếc giường khác rồi nằmxuống, kéo chăn lên rồi nhắm mắt lại.
Tấn Tuyên chăm chú gõ bàn phím nhưng rõ ràng là lơ đãng hơn nhiều,dù thế nào đi nữa cũng không tài nào tập trung được. Anh quay sangnhìn Vu Tiệp đang ngủ, hơi thở đều đặn.
Trong lòng Tấn Tuyên luôn có một âm thanh luôn gào thét: “Đến xem cô ấygọi điện cho ai?”. Anh vật vã đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156146/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.