Đã hai hôm nay rồi Tấn Tuyên không liên lạc với VuTiệp, cô mệt mỏi dựa người vào đầu giường, cô biết anh đã bị tổn thương. Đêmấy, cô và Trịnh Phong đều thấy rõ bóng dáng bi thương quay lưng bỏ đi của TấnTuyên. Vốn ngỡ anh sẽ lao ra ngay, nhưng không, anh nấp sau gốc cây đến khi côvà Trịnh Phong từ biệt nhau, cô mới lờ mờ nhìn thấy bóng dáng bỏ đi rất chơivơi của Tấn Tuyên.
Vu Tiệp thấy tim đau nhói, anh không hề lao ra chất vấn họ. Cô đã chuẩn bịnhững gì sẽ nói, chỉ còn đợi anh phẫn nộ xông ra trách mắng mà thôi, nhưngkhông anh chỉ quay lưng bỏ đi như thể chẳng có gì xảy ra.
Nhóc Trịnh thấy Tấn Tuyên như thế, bất giác thấy không nhẫn tâm: "Anh ấytổn thương rồi."
Vu Tiệp cười méo mó: "Tiếc là, vẫn chưa đủ". Ánh mắt dần tối lại, anhchưa nói gì, nghĩa là vở kịch vẫn phải tiếp tục.
Đêm thứ ba, cuối cùng Tấn Tuyên đã gọi điện cho Vu Tiệp, đợi cô ở khách sạnNewman.
Vu Tiệp thấp thỏm đi tới đó, không biết Tấn Tuyên đang nghĩ gì, anh không cóđộng tĩnh gì khiến cô chẳng thể nào ra tay, cũng không biết phải phá hoại thếnào, với tính cách tự phụ của anh thì không thể nào đè nén lâu được, mà phảinổi điên lên làm cho rõ mọi thứ.
Cửa phòng mở ra, Vu Tiệp thấy mắt cay cay, Tấn Tuyên gầy đi nhiều, hõm mắt càngsâu hơn, mi mắt cũng xuất hiện mấy nếp nhăn, râu mọc quanh miệng, cô thấy nhóiđau, mấy hôm nay chắc anh buồn lắm.
Và dù có che giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156145/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.