Nhận được điện thoại của Tấn Tuyên, Vu Tiệp vẫn khôngkìm được mà chạy đến gặp anh.
"Tiểu Tiệp, sao thế? Em mất ngủ nữa à?" Vừa nhìn thấy sắc mặt nhợtnhạt của cô, Tấn Tuyên thấy tim mình như bị ai bóp chặt, gương mặt tươi cườiđáng yêu trước đó đã biến mất, chỉ còn lại vẻ u buồn.
"Vâng, em không ngủ được." Vu Tiệp tham lam áp mặt vào lòng bàn tayto lớn, ấm áp của anh. Dễ chịu quá, thích quá! Cô chỉ muốn ngủ trong vòng tayanh, hơi ấm của nó nhất định sẽ quét sạch mọi phiền não của cô. Vu Tiệp dần thấylòng mình mềm lại.
Tấn Tuyên xót xa giữ chặt gương mặt cô, khẽ hôn lên đó, da thịt mềm mại của côchạm vào môi như khiến tim anh tê dại. Cảm giác này chưa bao giờ có, thấy côtiều tụy yếu ớt như thế, anh cũng như ngạt thở, đều tại anh không chăm sóc, bảovệ cô.
Vu Tiệp thấy do dự rồi chậm rãi vòng tay qua cổ, gục đầu vào vai anh. Đó là lầnđầu tiên cô chủ động ôm anh. Anh luôn ngang ngược đeo bám, quấy rối cô, anhluôn chủ động tiến đến gần, còn cô không trốn tránh thì cũng tỏ vẻ chán ghét.Đến giờ mới phát hiện ra được ôm anh là một chuyện thật kỳ diệu, trái tim nhưnở hoa, chỉ mong được dựa dẫm vào anh mãi, vòng tay qua cổ anh, giữ lấy tráitim anh, không cho anh đi đâu cả!
Vu Tiệp khẽ thở dài, ôm nhau đúng là minh chứng tốt nhất cho tình yêu! Yêu càngsâu thì ôm càng chặt, Vu Tiệp xiết chặt đôi tay, ôm anh chặt hơn, áp mặt vàovai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156149/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.