– Edit & Beta: Pianvy Kim –
Thiên Cù Tử sửng sốt, lát sau mới hiểu được ý tứ của Tái Sương Quy. Cửu Uyên nếu luận linh căn, thì không thể nghi ngờ mạnh mẽ nhất là của chín vị chưởng viện.
Hắn buông mắt, nhẹ phun một chữ: “Không.”
Hắn không phải người thích từ chối, nhưng một khi đã không nhận, liền không dễ dàng thuyết phục được.
Tái Sương Quy không từ bỏ: “Coi như ta cầu xin con đó?”
Gò má Thiên Cù Tử ửng hồng một mảnh: “Môn phái cũng không chỉ có mỗi con, sao người lại dồn ép con như vậy? Đệ tử của Âm Dương Viện cũng là có mấy ngàn người, huống chi sư tôn cũng đang lúc sức khỏe thịnh vượng…”
Hắn chưa nói xong, Tái Sương Quy đã bật dậy: “Hỗn trướng! Ngươi nghĩ ta một đống xương già mà còn…” Vừa nói xong đã cảm thấy thật nực cười. Đang muốn bác bỏ lời hắn, nhưng thấy hắn bẽn lẽn khó xử, lại thấy hơi có chút mềm lòng.
Giọng điệu Tái Sương Quy trầm thấp: “Làm sao phải lo lắng vậy? Chẳng nhẽ trong lòng con có ý trung nhân rồi?”
Ý trung nhân?
Hắn nhìn xuống đất, một mực im lặng. Tái Sương Quy thương lượng: “Được rồi, không chịu cũng được, ta không miễn cưỡng nữa. Nhưng thực ra ta vẫn còn có một biện pháp.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn.
“Kỳ thật để Ma Khôi thai mang thai, con cũng không nhất định phải giao hợp với họ. Chỉ cần để vi sư lấy chút tinh dương của ngươi…”
Thiên Cù Tử mạnh mẽ giật ngọc bội chưởng viện bên hông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-nhap-quan-hoai/2900714/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.