Bởi vì tông chủ bị bắt nên chỗ ngồi của ông để trống. Chín đại chưởng viện mỗi người chiếm một án. Ba mươi sáu vị trưởng lão cũng tham gia tụ họp. Thiên Cù Tử vừa mới rửa sạch ma tức, gương mặt trắng bệch, đôi môi bạc màu. Đang là tháng sáu giữa hè, hắn vẫn mặc áo choàng lông chim, hiện ra mấy phần thần sắc có bệnh.
Tám đại chưởng viện đều tỏ ra có nhân tính mà quan tâm hắn, bởi ngay cả hắn cũng không chịu nổi, việc khổ cực còn biết giao cho ai.
Thiên Cù Tử kể lại mọi chuyện, chỉ trừ sự việc liên quan đến Húc Họa. Lúc ấy nàng quần áo không chỉnh tề chạy trốn từ nội điện của Doanh Trì, việc xảy ra trong đó không nói cũng hiểu.
Chuyện riêng tư của người ta, không nên đem ra công khai. Thiên Cù Tử vuốt hổ phách trong tay áo. Mặt khác chưởng viện các nhóm cũng rất hiếu kì về Ma Khôi. Mộc Cuồng Dương sờ cằm: “Nếu như nữ Ma Khôi có thể thai nghén Ma anh, thì nam Ma Khôi hẳn cũng có thể cùng nữ nhân đẻ ra một đứa như vậy, ta nói có đúng không?” Nàng quay đầu hỏi Đao tông tứ đại trưởng lão: “Nếu ta cướp một nam Ma Khôi về, các ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Tứ đại trưởng lão mí mắt run rẩy, đồng dạng làm như không có ý kiến – Chỉ cần ngươi không đến quấy rối chúng ta, ta còn để ý ngươi làm chi.
Đang nói chuyện, đột nhiên có đệ tử đến báo: “Bẩm các vị chưởng viện trưởng lão, dưới núi có một nữ tử cầu kiến Hề chưởng viện.”
Tất cả mọi người nhíu lông mày, vẫn là Thiên Cù Tử đứng ra hỏi: “Biết rõ chưởng viện đang ở đây nghị sự, sao còn vào bẩm báo?”
Đệ tử thận trọng nói: “Hề chưởng viện, nữ tử này tự xưng Ma Khôi Khôi Thủ, Húc Họa. Ma tộc tới thăm, đệ tử không dám tự tiện làm chủ.”
Thiên Cù Tử trong nháy mắt lạnh lẽo, lại trong khoảnh khắc tan ra. Mà phản ứng người chung quanh hắn thì muôn màu muôn vẻ.
Hắn nói: “Mời vào rừng Khổ Trúc dâng trà.”
Nhưng rừng Khổ Trúc vốn là chỗ ở của hắn, đạo tông trưởng lão Phó Thuần Phong lập tức nói: “Việc liên quan đến Tiên môn, không cần Hề chưởng viện một mình quan tâm. Không bằng liền trực tiếp đem Khôi Thủ mời đến đây đi.”
Thiên Cù Tử lời vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy hơi sai sai, nên cũng không quá kiên trì, phất phất tay để đệ tử làm theo.
Nói là lầu các, thực ra chẳng có lầu các hay đình đài gì cả.
Nhìn qua thấy trôi nổi trên không khí, chính là do Cửu Uyên Tiên Tông dùng pháp trận mà biến thành hư ảnh như vậy. Húc Họa bước qua thềm son, thấy xung quanh gió thổi mây bay, lầu gác ẩn hiện trong đám mây.
Lấy thuật pháp để mô phỏng một toà Tiên cung không khó, nhưng ở đây lại đạt đến trình độ có cả cây thơm cỏ xanh, chim bay cá lặn không thiếu một cái gì. Trên bệ thạch còn có thể thấy rõ ràng hoa văn mây được khắc bằng đao rất tỉ mỉ.
Pháp trận này không thể nghi ngờ chỉ có Cửu Uyên Tiên Tông mới làm ra được
Húc Họa mặc áo bào đen đỏ, đầu đội quan ngọc, phục sức trân châu. Không ôn hòa như lúc mới gặp, nhưng lại thêm phần hiên ngang oai hùng. Thiên Cù Tử mắt hơi lưu lại trên áo báo và chiếc quạt xếp của nàng, hỏi: “Khôi Thủ giá lâm đến đây có chuyện gì?”
Tim đập bình bịch, lời nói thản nhiên. Mỗi chữ mỗi câu bình tâm tĩnh khí, thậm chí có chút lãnh đạm.
So với hắn, Húc Họa ngược lại nhiệt tình hơn. Nàng nhìn lướt qua đám người bên trong lầu gác, đã trông thấy Thiên Cù Tử bên hông đeo Âm Dương Song Ngư, lập tức mỉm cười trả lời: “Hề chưởng viện hữu lễ.” Nàng hơi nghiêng người, quạt trong tay khép lại kêu một tiếng nhỏ.
Toàn bộ lầu các tràn ngập hương hoa quế ngọt ngào, như đường như mật, tiêu hồn thực cốt. Nàng không có vẻ thấp thỏm của Ma tộc khi đến Tiên môn, mà Thiên Cù Tử hắn lại bối rối. Hương thơm nồng nặc vây quanh thân thể, hắn ngồi yên bất động, giọng nói như trộn lẫn băng: “Khôi Thủ khi không lại đến đây làm gì?”
Tám vị chưởng viện còn lại nhìn nhau. Thiên Cù Tử tuy thân phận là Âm Dương Viện chưởng viện, nhưng trước giờ đối đãi với mọi người vẫn luôn có phần ôn hòa. Bây giờ như vậy, tựa hồ có chút quá mức lãnh đạm.
Vẫn là Tái Sương Quy lên tiếng: “Khôi Thủ đường xa mà đến, Cửu Uyên Tiên Tông hân hạnh đón tiếp.” Dứt lời, ra hiệu đệ tử mang thêm ghế ngồi. Lại có một người khác tự giác bày biện bàn trà. “Mời Khôi Thủ ngồi thưởng trà.”
Húc Họa cũng không khách khí, phất áo ngồi xuống, mười tên tùy tùng đứng hầu sau lưng. Trước mặt mọi người đều tỏa ra mùi trà, nhưng vẫn không đủ che hết mùi thơm cơ thể trên người Ma Khôi. Tái Sương Quy nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, hắn vậy mà ngồi tránh ra một bên, không hề mở miệng.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, Hề chưởng viện hình như đối với trưởng tộc Ma Khôi không có chút hảo cảm. Cũng hiếm khi có chuyện hắn lười không đến phụ họa tâng bốc.
Tái Sương Quy không thể làm gì khác hơn ngoài hỏi: “Xin hỏi Khôi Thủ đến là có chuyện gì quan trọng sao?”
Húc Họa mỉm cười: “Không dám giấu đại trưởng lão,” người mà lúc này còn có thể mở miệng nói chuyện, hẳn là Âm Dương Viện đại trưởng lão – sư tôn Tái Sương Quy của Thiên Cù Tử. Nàng đối với ân tình Cửu Uyên Tiên Tông có tính toán rõ ràng, “Lần trước cơ duyên xảo hợp, thiếu một phần ân tình. Ta hôm nay đặc biệt tới trả lại.”
Cả đám người sững sờ – Tự lúc nào mà Ma Khôi lại thiếu nợ Cửu Uyên Tiên Tông?
Húc Họa nhìn lướt qua, thấy thần sắc mọi người đều có chút hoang mang, vậy ra sự tình ở pháp điện Doanh Trì không bị truyền bá lung tung, trong lòng đối với vị Âm Dương Viện chưởng viện đại đệ tử không khỏi tăng thêm hảo cảm.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Không biết Hề chưởng viện phải chăng có một vị đệ tử họ Hề, tên Vân Giai?”
Khi nàng nhắc tới cái tên Hề Vân Giai, Thiên Cù Tử trong lòng nhảy lên một cái, ẩn tình hắn muốn giữ kín bị nàng trước mặt mọi người nói ra, cảm thấy có chút nóng hổi. Có điều hắn trước giờ hỉ nộ không lộ ra trên mặt, trong lòng đổ mưa dậy sóng, biểu hiện lại vô cùng tĩnh lặng.
Không trả lời ta?
Húc Họa thấy hắn cố tình tỏ ra lãnh đạm có chút không vui. Nhưng đây cũng có thể lý giải, Tiên Tông và Ma tộc nhiều năm giao chiến. Dù Ma Khôi luôn ẩn cư ở Họa Thành, suy cho cùng cũng vẫn là một mạch với Ma tộc.
Giữa họ không thể coi là thân thiết hay hòa hảo gì.
Để tránh không khí tẻ ngắt, Ngọc Lam Tảo nói: “Từ lâu đã mến mộ phong thái Khôi Thủ, gặp mặt đúng là danh bất hư truyền. Âm Dương Viện quả thật có người tên Vân Giai, chính là chưởng viện đại đệ tử.”
Hắn có chút tâm tư nghĩ, mặc dù Ma Khôi thuộc Ma tộc, nhưng nếu họ có thể giúp Tiên môn kéo dài huyết mạch, thì vấn đề khẩn cấp không có người kế tục của Tiên môn liền được giải quyết.
Loại năng lực thế này của Ma Khôi, dù Cửu Uyên không động thủ, thì cũng có Ma tộc sớm tối tìm cách chiếm đoạt, đối với Tiên môn cực kỳ bất lợi. Nên lúc này hắn mới bày tỏ ý hữu hảo.
Húc Họa khẽ vuốt cằm: “Đã như vậy, làm phiền đại trưởng lão mời người này ra đây, để bản tọa gửi lời cảm ơn.”
Nàng giống như cũng nhìn ra Thiên Cù Tử đối với Ma Khôi có khúc mắc, nên không cố cùng hắn nói chuyện. Lòng bàn tay Thiên Cù Tử đổ mồ hôi, mùi hương quen thuộc xua đi mùi thanh lạnh rừng Khổ Trúc trên người hắn. Người trong mộng đang ở đằng trước, mắt hắn như mang sức mạnh ngàn cân, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Tái Sương Quy ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho Thiên Cù Tử, mặc kệ trong lòng yêu ghét thế này, cũng không nên vào lúc này phát tác. Nhưng đợi mãi không thấy Thiên Cù Tử phản ứng, hắn chỉ đành nói: “Đương nhiên được, Khôi Thủ chờ một chút.” Dứt lời, sai người đi tìm Hề Vân Giai.
Hề Vân Giai vội vàng chạy đến, trên người còn mặc quần áo luyện công ở Âm Dương Viện. Nhưng dáng người hắn thẳng tắp, dung nhan chỉnh tề – Thiên Cù Tử ngày bình thường đối với đệ tử lúc nào cũng đặt yêu cầu rất cao.
Hề Vân Giai đi vào, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Húc Họa nhìn mặt hắn, cảm thấy so với trong tưởng tượng có vẻ trẻ hơn một chút. Nàng vốn thích thiếu niên thanh lệ tuấn tú, lúc này càng thêm thưởng thức: “Vân Giai, đã lâu không gặp.” Dứt lời, nàng nhích qua bên cạnh, chừa chỗ ngồi ra một nửa.
Thấy hắn lơ ngơ, Tái Sương Quy bất mãn trong lòng – sư phụ đã vô lễ, đệ tử lại còn chậm tiêu, thanh âm liền nhiều thêm hai phần bực dọc: “Còn không mau bái kiến Khôi Thủ?”
Đại trưởng lão lên tiếng, Hề Vân Giai đương nhiên đành phải tuân theo. Hắn hướng về phía Húc Họa hơi thi lễ, chần chừ một lát mới ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tên đại đệ tử Tiên môn này căn cơ tinh thuần, khí tức cũng sạch sẽ mát lạnh. Tâm tình Húc Họa vui vẻ, mỉm cười nói: “Lần này ta tới là có lễ vật cho ngươi.”
Hề Vân Giai hỏi: “Tại hạ cùng Khôi Thủ vốn chưa từng gặp mặt, sao có thể dám nhận hậu lễ của Khôi Thủ?”
Húc Họa mặt mày giãn ra, cười nhẹ nhàng khiến người ta mờ mắt. Lần trước gặp nàng trong bộ dáng chật vật, chắc là không muốn để cho người ta biết. Nàng nói: “Không sao.”
Nói xong nàng ra hiệu một cái. Một nữ đồng người mặc áo đen, gương mặt thanh tú động lòng người bước ra từ sau nàng, hướng đến Hề Vân Giai cúi đầu. Hề Vân Giai vẫn còn trẻ con ngây thơ, mặt ửng đỏ lên: “Khôi Thủ, cái này… Đây là…”
Nhìn bộ dáng thiếu niên xấu hổ của hắn, Húc Họa cười khẽ một trận: “Người này tặng cho Vân Giai, là đa tạ đại ân của ngươi hôm đó. Ngươi giáo dưỡng nó thật tốt, sau này tự có hồi báo.”
Hề Vân Giai cổ đỏ bừng: “Cái này… Khôi Thủ, tuyệt đối không thể!”
Húc Họa còn đang muốn nói, Thiên Cù Tử rốt cục chau mày: “Ngươi thân là Ma Khôi Khôi Thủ, há có thể coi người trong tộc là đồ chơi, tùy ý đưa tặng?”
Húc Họa nghe vậy, ngược lại nhìn Thiên Cù Tử một chút. Người này từ lúc nàng đến tới giờ, sắc mặt luôn lạnh như băng. Chắc cũng là loại người căm thù Ma tộc đến xương tủy.
Loại người này trong tiên tông vốn không phải ít, Húc Họa cũng không để ý, nói: “Hề chưởng viện đã biết ta là Khôi Thủ, cũng nên biết nhúng tay vào việc của người đồng tộc có hơi quá đáng chứ?”
Lời nói ra, trong lòng cũng vui vẻ gì.
Tái Sương Quy vội vàng hòa giải: “Hề chưởng viện không có ý gì đâu, Khôi Thủ xin chớ để bụng.” Nói xong hướng về Hề Vân Giai nháy mắt – bây giờ chuyện nên quan tâm nhất là Ma Khôi cùng người trong Tiên môn kết hợp, thì có ra được hài tử căn cốt ưu tú không.
Bây giờ nàng ta đưa Ma Khôi tới, việc này liền sẽ được giải đáp. Ngươi còn lý lẽ lằng nhằng cái gì?
Hề Vân Giai vẫn không chịu được việc nhận một nữ đồng xinh đẹp về cho mình, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường. Húc Họa ngược lại lơ đễnh, nàng đứng dậy, hướng đến đám người xung quanh khẽ khom chào: “Tâm ý bản tọa đã hoàn thành, xin cáo từ.”
Các chưởng viện liếc nhìn nhau, lập tức có người nói: “Khôi Thủ trăm công nghìn việc đến đây, Cửu Uyên còn chưa kịp tiếp đãi. Không bằng ở lại hai ngày, để chúng ta tận tình tỏ lòng hiếu khách, có được không?”
Cửu Uyên Tiên Tông dưới có chín mạch, theo thứ tự là các viện Âm Dương, Đạo, Phật, Đao, Kiếm, Trận, Y, Diệu Âm, Khí.
Người vừa nói chính là Khí tông chưởng viện Cửu Trản Đăng. Tiên môn bây giờ nhân tài dần tàn lụi, có người không giữ được bình tĩnh. Tái Sương Quy vội vàng tiếp: “Đúng thế, Khôi Thủ đã đến Cửu Uyên, lại thêm cố nhân cũng ở đây, không bằng để Vân Giai mang Khôi Thủ đi tham quan một chút, nhìn qua cảnh sương mù trên núi Dung Thiên, thế nào?”
Ông dù sao cũng là gừng càng già càng cay, chỉ bằng vài chữ, đã gom đủ ý muốn đem Húc Họa lưu lại Cửu Uyên, hơn nữa còn là ở Âm Dương Viện. Lúc đầu đáng lẽ ra Thiên Cù Tử đi thì hợp cấp bậc lễ nghĩa hơn, nhưng hắn cứ suốt tỏ ra lãnh đạm, Tái Sương Quy cũng không hy vọng Âm Dương Viện lúc này cùng Ma Khôi trở mặt.
Hề Vân Giai chính là người phù hợp yêu cầu.
Húc Họa hơi ngửa thân trên tựa vào ghế ngồi, nhẹ nhàng thưởng thức quạt xếp: “Đã như vậy, thịnh tình của trưởng lão, Húc Họa sẽ không bất kính từ chối vậy.”
Tái Sương Quy thở dài một hơi, nháy mắt với Hề Vân Giai. Hắn đành phải đứng dậy: “Khôi Thủ, mời.”
Húc Họa hơi khẽ gật đầu, cùng Tái Sương Quy đứng dậy. Hề Vân Giai theo cạnh nàng cùng du lãm Cửu Uyên Sơn. Thiên Cù Tử ánh mắt đảo qua bóng lưng nàng, trong lòng lo lắng.
Tái Sương Quy tiễn khách xong, nhìn Thiên Cù Tử thấp giọng nói: “Coi như con có thành kiến với Khôi Thủ, cũng đâu cần vào lúc này tỏ thái độ như vậy? Không thể chịu đựng chút sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]