Khi nghe thấy giọng nói đó, Vân Tâm quay đầu lại nhìn Tang Ca rồi nở nụ cười trào phúng: “Không phải muội vẫn thắc mắc tại sao Phượng Cửu u lại đi đầu thai sao? Câu trả lời ở ngay trước mắt muội đây.”
Tang Ca không hiếu lời cô nói có ý gì nên im lặng không đáp, Vân Tâm cũng không đế tâm cho lắm, cô ấy cao giọng nói: “Vào đi.”
Cánh cửa ‘két’ một tiếng được đẩy ra, Nghị Văn vẫn trong bộ quân phục màu xanh lá bước vào phòng, kể từ khi bước vào phòng đỏi mắt của anh vẫn luôn dõi theo Ván Tâm, cho nên nhất thời không để ý tới trong phòng vẫn còn một người khác.
“Anh…” Nghị Văn vươn bàn tay về phía Vân Tâm, nhưng còn chưa kịp chạm vào góc áo cô ấy đã vội vàng rụt tay lại. Gương mặt quanh năm nghiêm nghị thoáng hiện lên chút bối rối: “Em đã ăn gì chưa?”
Nghị Văn vẫn nhớ Vân Tâm không thích mình đụng vào người, nói không thích còn nhẹ, thậm chí cô ấy còn chán ghét việc bị anh đụng chạm. Đó cũng là lý do vì sao Vân Tâm gả cho anh nhiều năm như vậy vẫn không có con, bởi vì hai người còn chưa từng động phòng.
Lại thêm Nghị Văn làm trong quân đội, rất ít khi được nghỉ phép trở về, cho nên ngay cả thời gian để hòa hợp với Vân Tâm cũng không có, nói gì tới việc tình cảm phát triển thăng hoa.
Nhưng nhìn từ biểu hiện của Nghị Văn cũng có thể thấy được, anh thật lòng thích Vân Tâm.
Nghị Văn không đợi Vân Tâm mời đã kéo ghế ngồi xuống, sau đó nhìn về phía cô ấy, vừa định dịu dàng nói gì đó thì Tang Ca nãy giờ vẫn ở trên giường bỗng nhiên ‘khụ’ một tiếng.
Nghị Văn sững người lại, bấy giờ mới đưa mắt nhìn lên giường, cũng mới phát hiện trên giường còn có một người nữa. Cô gái này anh từng gặp một lần, nếu anh nhớ không nhầm thì tên là Hoài Thục – mợ hai trong nhà.
Vốn không quen thổ lộ tình cảm trước mặt người khác, cho nên dù Nghị Văn hiện tại rất muốn nói chuyện với Vân Tâm cũng chỉ im lặng nuốt hết những lời đó vào trong lòng, mặt dày ngồi một bên, không có ý rời đi.
Nhưng như vậy ngược lại cũng tiện cho Tang Ca quan sát.
Tang Ca nhìn chăm chú vào gương mặt phủ đầy gió sương của Nghị Văn, vẫn không hiểu được lời ban nãy của Vân Tâm là có ý gì.
Vân Tâm lại như biết đọc tâm thuật, cô bỗng túm bàn tay Nghị Văn đặt lên bàn, làm như vô tình để lộ ra mu bàn tay đầy vết chai của Nghị Văn.
Nghị Văn giật mình, trái tim bỗng đập thình thịch, trong lòng có hơi thấp thỏm vì hành động bất thường này của Vân Tâm, nhưng lại không thế không nói anh có chút vui mừng vì biểu hiện này của cô.
Người giật mình không chỉ có mình Nghị Văn mà còn có cả Tang Ca, tuy rằng hành động của Vân Tâm rất nhanh, nhưng cũng đủ để nàng nhìn thấy ở mu bàn tay Nghị Văn có một vết bớt hình ngọn lửa nho nhỏ. Phượng cửu u cũng có một vết bớt ở vị trí như vậy, nghe nói năm xưa khi phụ mẫu nàng niết bàn không may đã để ngọn lửa đó lan sang người cửu u, vết thương từ lửa phượng hoàng đó ấn sâu vào linh hồn, cho dù có đầu thai bao nhiêu kiếp vẫn không thể xóa được.
Vậy nên… Người trước mắt nàng là… Chuyến kiếp của Phượng cửu u?
Nỗi khiếp sợ của Tang Ca hiện tại không có cách nào hình dung được, mọi chuyện diễn ra trước kia như một giấc mộng, tất cả lại trở về điếm xuất phát ban đầu, trước sau gì Phượng cửu u và Vân Tâm vẫn sẽ ở chung một chỗ, cho dù là kiếp trước hay kiếp này vẫn vậy. Vậy còn nàng và Liên Trì? Phải chăng lại đi trên con đường như trước kia…
Tang Ca rùng mình, nàng lắc đầu muốn xua đi suy đoán đó của bản thân, đoạn do dự mở
miệng: “Vương thúc…”
Nghị Văn vẫn không hề có phản ứng gì, Vân Tâm ở bên cạnh lại nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả.
Tang Ca lại kêu một tiếng: “Vương thúc?”
Lần này Nghị Văn ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, nhưng ánh đó vô cùng lạ lẫm, không phải dành cho người từng quen biết: “Cô gọi tôi à?”
Lần này xem như trong lòng Tang Ca hiểu rõ, nàng mỉm cười lắc đầu: “Không phải.” Vương thúc đã chuyến kiếp, chuyện trước kia cũng theo gió mà trôi, hà cớ gì phải nhắc lại nữa.
“Anh ra ngoài trước đi, tôi có chuyện cần nói với Tang… mợ hai.” Vân Tâm rũ mắt hạ lệnh đuổi khách.
Nghị Văn dù không muốn nhưng cũng không dám làm phật ý cô, cho nên đành chậm chạp đứng dậy rời đi, trước khi đi vẫn còn vương vấn quay đầu nhìn về phía Vân Tâm, nhưng cô ấy lại làm như không thấy. Nghị Văn không khỏi thất vọng rời đi.
Sau khi anh rời đi, Vân Tâm mới nhàn nhạt nói: “Bây giờ muội đã hiếu chưa?”
Tang Ca gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu: “Chỗ hiểu chỗ không.”
Ván Tâm hếch cằm, nở nụ cười xinh đẹp:
“Chỗ nào không hiếu?”
Vân Tâm rất ít khi cười, có lẽ hồi ức bị ức hiếp khi ở yêu tộc trước kia đã để Ịại vết sẹo trong lòng cô ấy, khiến cô ấy không thể nào cười nổi. Nhưng không thế không nói, khi cười lên trông Vân Tâm rất xinh đẹp, vẻ đẹp đó không phong tình giống như Diễm Linh Cơ, cũng không kinh diễm giống Tang Ca mà là giống như hoa lan nơi u cốc hơn, xinh đẹp nhưng lại xa cách, đạm mạc đồng thời khiến người ta không rời mắt nổi.
“Tỉ như… Tại sao tỷ lại chán ghét huynh ấy tới như vậy?”
Nói tới đây, sắc mắt Vân Tâm khẽ cứng lại, cô thở dài một hơi, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng lại một chuyện rất xa xôi. Giọng nói cô ấy vang lên đều đều:
“Muội biết không, ta từng hoài thai… Đúng như muội đang nghĩ, là của Phượng cửu u. Nhưng trước khi chàng nhảy xuống vãng sinh trì đã ép ta bỏ nó.”
Một câu này của Vân Tám có thế nói là rất ngắn gọn, nhưng không hiếu vì sao Tang Ca lại cảm thấy đau lòng vô cùng. Nàng vừa định mở miệng an ủi thì Vân Tâm lại mỉm cười nói tiếp: “Nếu muội định an ủi ta thì thôi đi, thời gian quá láu, oán hận năm đó của ta với chàng cũng đã dần phai nhạt. Ta vốn không hề hận chàng, chỉ là vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện đụng chạm của chàng mà thôi.”
Cô ấy rất sợ phải đối diện với ánh mắt lạnh như băng không chút độ ấm của Phượng cửu u khi đó lần nữa. Phượng cửu u một khi đã quyết định chuyện gì thì không một ai có thể thay đổi được. Cho dù người đó có là Vân Tâm – Thê tử của y đi chăng nữa.
“Nếu như đã không thích, vậy tại sao kiếp này tỷ vẫn còn gả cho huynh ấy?” Chuyện này Tang Ca thật sự không hiếu, nếu đã không muốn gặp lại, vậy thì tại sao kiếp này vẫn còn dây dưa như vậy.
“Muội từng nghe hai chữthiên mệnh bao giờ chưa?” Vân Tâm cười nhạt một tiếng: “Trước nay ta vốn chưa từng tin vào thiên mệnh, nhưng hiện tại thì không thế không tin được. Kiếp này ta bị người ta bày trận nhốt ở đây, cũng bị lấy bát tự phong ấn tại nhà họ Nghị, có đi cũng đi không nối.” Nếu không với tính cách của cô, cô đã sớm rời khỏi chồ này từ lâu.
“Thật sự không còn cách nào khác sao?” Tang Ca bước xuống giường đi tới bên cửa số nhìn ra ngoài trời, bỗng nhẹ nhàng hỏi.
“Cách?” Vân Tâm do dự hồi lâu mới nói tiếp: “Đương nhiên là vẫn có.”
Tang Ca xoay người lại nói: “Cách gì?”
“Cách này ta đã làm thử mười hai lần rồi, lần
nào cũng suýt chút nữa là thành công. Ta mãi cũng không hiếu rốt cuộc cách đó đã sai chỗ nào, nhưng hôm nay nhìn thấy muội ta mới biết nó sai ở chỗ nào rồi…” Nói tới đây, cô ấy bỗng mỉm cười hỏi: “Muội có nguyện ý giúp ta không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]