Khi nghe thấy giọng nói đó, Vân Tâm quay đầu lại nhìn Tang Ca rồi nở nụ cười trào phúng: “Không phải muội vẫn thắc mắc tại sao Phượng Cửu u lại đi đầu thai sao? Câu trả lời ở ngay trước mắt muội đây.”
Tang Ca không hiếu lời cô nói có ý gì nên im lặng không đáp, Vân Tâm cũng không đế tâm cho lắm, cô ấy cao giọng nói: “Vào đi.”
Cánh cửa ‘két’ một tiếng được đẩy ra, Nghị Văn vẫn trong bộ quân phục màu xanh lá bước vào phòng, kể từ khi bước vào phòng đỏi mắt của anh vẫn luôn dõi theo Ván Tâm, cho nên nhất thời không để ý tới trong phòng vẫn còn một người khác.
“Anh…” Nghị Văn vươn bàn tay về phía Vân Tâm, nhưng còn chưa kịp chạm vào góc áo cô ấy đã vội vàng rụt tay lại. Gương mặt quanh năm nghiêm nghị thoáng hiện lên chút bối rối: “Em đã ăn gì chưa?”
Nghị Văn vẫn nhớ Vân Tâm không thích mình đụng vào người, nói không thích còn nhẹ, thậm chí cô ấy còn chán ghét việc bị anh đụng chạm. Đó cũng là lý do vì sao Vân Tâm gả cho anh nhiều năm như vậy vẫn không có con, bởi vì hai người còn chưa từng động phòng.
Lại thêm Nghị Văn làm trong quân đội, rất ít khi được nghỉ phép trở về, cho nên ngay cả thời gian để hòa hợp với Vân Tâm cũng không có, nói gì tới việc tình cảm phát triển thăng hoa.
Nhưng nhìn từ biểu hiện của Nghị Văn cũng có thể thấy được, anh thật lòng thích Vân Tâm.
Nghị Văn không đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395554/chuong-109.html