Khi Liên Trì tỉnh lại lần nữa, Tang Ca đã rời đi. Hắn cúi đầu nhìn lồng ngực trống rỗng, trái tim đột nhiên rất khó chịu… Rốt cuộc, nàng vẫn đi…
“Tiểu tử ngốc, Tang Ca đâu?”
Giữa lúc hắn đang ngây người, một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên ngay bên tai. Liên Trì bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh đó, không ngoại dự đoán chính là Cửu Ca đang chống tay vào gốc cây khó hiểu nhìn hắn.
Liên Trì đứng dậy phủi phủi vạt áo, đạm mạc đáp lời: “Đi rồi.”
“Đi rồi?” Cửu Ca không khỏi ngạc nhiên: “Nàng ta đi đâu? Tiếu tử ngươi nỡ đế nàng ta rời đi sao?”
“Nếu không thì sao? cản nàng lại ư?” Liên Trì nhướn mày cười nhạt: “Cửu Ca, ngươi đang can thiệp quá sâu vào chuyện giữa ta và nàng đấy.”
Một câu này của hắn thành công khiến cửu Ca giật mình, hắn ta nghiêng đầu nhìn thẳng vào Liên Trì, ánh mắt tràn đầy tự tò mò nghiên cứu.
Liên Trì vẫn thản nhiên đứng im cho hắn ta quan sát, ngay cả mày cũng không nhíu lấy một cái. Mối quan hệ hòa hảo giữa Liên Trì và cửu Ca thật ra không hề tốt như Tang Ca vẩn nghĩ. Liên Trì vẫn có địch ý với hắn ta, địch ý này xuất hiện từ mấy vạn năm trước khi hắn gặp cửu Ca lần đầu. Mà cảm giác này giống như hai người là thiên địch với nhau vậy.
Tuy rằng trong quãng thời gian vạn năm, Liên Trì và cửu Ca từng vì Tang Ca mà tạm bỏ qua hiềm khích đó, nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395553/chuong-108.html