Liên Trì nâng mắt nhìn Hồng Liên đang điên dại ở phía xa, nhàn nhạt mở miệng phán phó Vô Song Quỷ: “Ngươi ở chỗ này chống đỡ cho mộng cảnh không sụp đố.”
Vô Song Quỷ không có nửa lời thừa thãi, gã cúi đầu phục tùng nói: “Tuân lệnh!”
Nếu như cửu Ca ở nơi này, nhất định sẽ ngạc nhiên đối với lời nói đó của Liên Trì. Bọn họ đều biết hiện tại ý thức của Hồng Liên đang bị tra tấn đau đớn, mộng cảnh này sụp đổ cũng là lúc nàng ta hoàn toàn bị mạt sát, không còn cảm thấy đau đớn nữa. Nhưng mộng cảnh này vẫn còn tồn tại, tức là vẫn có oán khi cung cấp lực lượng cho nàng ta, cảm giác đau khổ của nàng ta sẽ càng kéo dài hơn.
Cách tra tấn này, đúng là rất đặc biệt. Thậm chí Liên Trì không cần tự mình ra tay cũng có thể khiến Hồng Liên đau khổ chỉ hận rằng bản thân mình từng được sinh ra đời.
Liên Trì vừa dứt lời đã xoay người bước đi, đế lại bóng dáng to lớn đồ sộ của Vô Song Quỷ đang quỳ phục xuống và cả Hồng Liên đang điên loạn phía sau.
Tất cả mọi thứ, bao nhiêu ân oán cũng đều đã kết thúc ở một khắc này…
Nơi đặt chân của Liên Trì và cửu Ca sau khi bước ra ngoài mộng cảnh chính là ngọn núi Linh quen thuộc.
Trời đã khuya, mảnh trăng treo trên đầu núi sáng rực rỡ, Liên Trì nhẹ nhàng đặt Tang Ca xuống dựa vào gốc cây. Sau đó không hề quay đầu lạnh giọng mở miệng: “Xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395552/chuong-107.html