Vân Tâm đứng dậy đi về phía Tang Ca, sau đó nắm lấy tay của nàng, ra vẻ thân thiết như tỷ muội nói: “Ba ngày nữa đi cùng ta tới một nơi, cũng không cần thì nhiều, chỉ cần muội cho chút máu là được.”
Lông mày Tang Ca rướn lên, nàng cười cười xong cũng không từ chổi. Không thể vì chút lo lắng trong lòng của nàng mà dập tắt cơ hội tự do của Vân Tâm được.
Lúc này Vân Tâm như nhớ ra điều gì, cô ấy mở miệng lo lắng hỏi: “Không phải muội bảo có chuyện cần nói với Phượng cửu u sao? Để ta gọi chàng ấy vào…”
Vừa dứt lời cô ấy đã xoay người muốn bước ra ngoài nhưng đã bị Tang Ca nhanh tay kéo lại, nàng lắc đầu: “Không cần, huynh ấy đã quên rồi vậy thì cũng không cần nhắc lại nữa. Kiếp này của huynh ấy là một người hoàn toàn khác, muội không muốn lấy chuyện kiếp trước ra để ràng buộc huynh ấy nữa.”
Tang Ca xoa xoa vạt áo của mình, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh của Liên Trì ban sáng khi nàng rời đi, nàng gật đầu đáp lời nhưng tâm trí đã phiêu đãng rất xa rồi: “ừm.”
Tới tận lúc này, gương mặt Vân Tâm mới thật sự giãn ra, cô ấy hạ giọng ôn hòa nói: “Muội mới trở về thân thế, nghỉ ngơi cho tổt đi, ta phải ra ngoài xử lý chút chuyện.”
Nói xong, cô ấy không kịp để cho Tang Ca phản ứng đã bước ra khỏi phòng, lúc đi còn không quên khép cửa lại.
Tang Ca quay trở lại bàn, nàng chổng cằm ngồi nhìn cửa số tới thất thần, suy đoán trong đầu không ngừng lướt qua.
“Tiểu tử, tại sao trong ngôi đền kia lại có mười hai cỗ quan tài?”
Cửu Ca liếc mắt nhìn Liên Trì đang ngồi đả tọa ở một bên, vẫn không kìm được nói ra nghi vấn trong lòng.
Liên Trì lười nói chuyện, cho nên vẫn giả vờ như không nghe thấy. Thật ra Tang Ca không biết, ngoại trừ khi đối mặt với nàng Liên Trì mới thể hiện ra nhiều cảm xúc một chút thì lúc đổi mặt với bất kỳ kẻ nào hắn cũng chỉ có một bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt, không thèm để ngươi vào mắt.
Mà bộ dạng ấy cực kỳ gợi đòn, rất khiến người ta muốn đánh cho hắn một trận!
Tất nhiên người cũng phải có bản lĩnh đó cái đã.
“Tiếu tử thối…” Cửu Ca đưa chân ra vừa định đá vào người Liên Trì, xong lại nghĩtới địch ý của hắn với mình bèn thu chân về, đổi thành đưa tay lắc người hắn.
Đáp trả hắn là một chưởng đánh tới, cửu Ca đã chuẩn bị sẵn sao có thể để hắn tập kích thành công, cho nên hắn ta xoay người một cách ưu nhã, thành công né được một chưởng kia.
Liên Trì thu tay về, khẽ nâng mắt đạm mạc nói: “Muốn biết tung tích của Ban Họa không?”
Nghe thấy hai chữ ‘Ban Họa’, gương mặt cửu Ca lập tức thay đổi, hắn ta thu vẻ ngả ngớn trêu đùa lại nghiêm túc hỏi: “Nàng ở đâu?”
Liên Trì liếc mắt nhìn người giấy đang lơ lửng bên cạnh mình, im lặng không nói chuyện. Trí tưởng tượng của cửu Ca vốn rất lớn, thấy hắn nhìn người giấy chăm chú như vậy, trong lòng hắn ta ám thầm suy đoán, sau đó lắp bắp mở miệng: “Ý ngươi là… Đây là Ban Họa?”
Nói xong, tự cửu Ca cũng cảm thấy chuyện này rất khó tin cho nên không ngừng lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Khóe miệng Liên Trì khẽ giật: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”
Hắn rũ ống tay áo, đứng dậy nói: “Ngươi thích Ban Họa tới mức nào? Liệu có thể nhận ra nàng dù nàng đang trong bất kỳ hình dạng gì được không?”
“Đương nhiên là có thể!” cửu Ca quả quyết nói, dù Ban Họa có biến thành hình dạng gì đi nữa, chỉ cần ở gần nàng, hắn cũng có thế nhận ra được.
Nghe vậy, Liên Trì cong môi nở nụ cười ác liệt: “Vậy thì đi theo ta.”
Cửu Ca cứ tưởng Liên Trì dẫn mình đi tới chợ Quỷ, hoặc chí ít cũng là đi tìm sổ sinh tử mà lại không ngờ tới hắn dẫn mình xuống thôn làng dưới chân núi Linh.
Liên Trì hiện là quỷ, hắn cũng không muốn cho người khác nhìn thấy mình, cho nên đám thôn dân chỉ có thể nhìn thấy một người mặc y phục đỏ rực là cửu Ca.
Vốn dĩ Cửu Ca trong bộ y phục đỏ xuất hiện giữa đường phố hiện đại đã phá lệ đặc biệt, lại thêm gương mặt yêu nghiệt bất nam bất nữ của hắn, người ngoài không biết còn tưởng cô gái xinh đẹp nào có sở thích ăn mặc kỳ lạ xuống đường đi dạo nữa.
Cho nên đám thanh niên trai tráng trong thôn chưa có vợ kẻ nào kẻ nấy lấy hết lý do này tới lý do khác đế xuất hiện trước mặt người đẹp chỉ hòng nhận được một cái liếc mắt cũng đủ đế khoe khoang mấy tháng trời rồi.
Mà đương sự là cửu Ca vẫn không hề hay biết chuyện này, hắn thầm mắc: “Chẳng lẽ Ban Họa thật sự ở nơi này sao?”
Liên Trì đi bên cạnh hắn, không nhanh không chậm đáp lời: “Chờ đi.”
Cửu Ca bực bội: “Rốt cuộc là chờ thứ gì mới được.”
Trong lúc vô ý cửu Ca va phải bả vai của một người, hắn ta không kịp đề phòng cho nên không tránh khỏi việc bị lực đấy về phía sau vài bước, thân hình người đẹp chao đảo tưởng như sắp ngả, tên nào tên nấy chen lấn nhau hòng tiến lên đỡ người đẹp.
Cũng chính vì thế mà vốn cửu Ca không bị ngã cũng bị chen lấn xô đấy cho thành ngã thật.
Liên Trì vẫn thản nhiên đứng một bên nhìn, bộ dạng không liên quan tới mình.
Cửu Ca nghiến răng ken két, cũng may trước khi hắn kịp ngã xuống đã có một người đỡ được, ừm, người đỡ hắn là một thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt non nớt hốt hoảng nhìn hắn:
“Cô… Cô không sao chứ?” Thường Ất đỏ mặt run giọng hỏi.
Cửu Ca vừa vịn tay thiếu niên đó đứng dậy vừa mở miệng trả lời: “Ta…”
Lời vừa ra tới miệng hắn ta đã im bặt, bởi hắn cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc đập vào mặt. Trước kia lúc Ban Họa đổi mặt với hắn là dùng linh hồn, cho nên linh hồn cũng vô ý nhiễm khí tức của hắn, thế nên ban nãy hắn mới hùng hồn nói rằng mình nhất định sẽ nhận ra Ban Họa, dù sao khí tức của bản thân sao hắn có thế nhận lầm được.
Nhưng khi đối mặt với thiếu niên này, cửu Ca lại không dám chắc liệu cảm giác của mình có chuấn xác nữa hay không.
Sắc mặt của hắn vô cùng xấu. Thường Ất thấy gương mặt người đẹp sa sầm, lại tưởng chuyện ban nãy dọa tới hắn cho nên vội vàng an ủi: “Cô đừng lo, không có chuyện gì đâu!”
Gương mặt cửu Ca cũng không vì lời an ủi này mà tốt hơn chút nào, ngược lại càng tệ hơn.
Liên Trì cười nhạo một tiếng: “Sao? Bây giờ lại không dám nhận nữa à?”
Cửu Ca không đáp lời hắn mà là vươn tay kéo thiếu niên kia vào một con ngõ vắng người. Thiếu niên giãy dụa mấy lần đều không giãy ra được không khỏi thầm kinh ngạc sức lực của người đẹp này cũng thật lớn.
Liên Trì vẫn đứng im tại chỗ không hề đi theo, hắn cười lạnh một tiếng, luôn miệng nói yêu Ban Họa, không biết khi đối mặt với một Ban Họa đã đầu thai chuyển kiếp mang thân thể đàn ông thì ngươi còn có thế mở miệng nói như vậy được hay không?!
Liên Trì ngửa mặt lên nhìn trời, ánh nắng chiếu rọi qua hồn thế gần như trở nên trong suốt của hắn. Liên Trì hé miệng lẩm bẩm: “Hai ngày. Tang Ca, nàng còn hai ngày…”
Cửu Ca xoay người đè thiếu niên kia vào tường, ánh mắt gắt gao quan sát gương mặt thiếu niên nọ.
Cảm giác đó, cảm giác quen thuộc đó vẫn xuất hiện!
Biết rằng cảm giác của mình đã đúng, thiếu niên này thật sự là chuyển kiếp của Ban Họa.
Sự phiền chán trong lòng cửu Ca không ức chế được tuôn trào, hắn gầm lên một tiếng, ‘rầm’ một tiếng, đấm lên mạnh lên tường.
Thường Ất lập tức hoảng loạn: “Cô… Cô làm sao vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]