Không biết ngủ mê baolâu, lúc Lương Ý tỉnh lại đã là rạng sáng 3 giờ hơn, trên người cô quấnđầy băng gạc màu trắng, vị trí trái tim còn mơ hồ có thể thấy một mảnhđỏ thẫm, cô khó chịu hơi động đậy thân thể, trái tim như châm đâm trongnháy mắt chiếm cứ tất cả các tế bào của cô, đau đớn khiến trán cô toátra từng giọt mồ hôi lạnh. Đoán chừng vết thương nơi trái tim hẳn là dolúc Sở Du nổi điên "vạch" ra, mình không có chết.
"Tiểu Ý."
Tiếng kinh hô hốt hoảng của Sở Du vang lên, lúc này Lương Ý mới kinh ngạcphát hiện anh nửa quỳ trước đầu giường của mình, thân thể căng thẳng, vẻ mặt hốt hoảng, sắc mặt còn tái nhợt hơn so với hai ngày trước.
Lương Ý thấy anh thì thân thể không tự chủ được dời về phía sau một chút, giữ vững khoảng cách với anh.
"Tiểu Ý, đừng sợ anh." Anh nhắm mắt lại, trong lời nói mang theo nghẹn ngàovà khổ sở, lát sau, anh chợt mở mắt, trong con ngươi mang theo mong đợicùng hưng phấn, giơ tay lên, "Anh bắt bọn nó bồi tội với em có đượckhông?"
Lương Ý trợn to hai mắt, không thể tin, tự lẩm bẩm, "Anh điên rồi. . . . . ."
"Đều là bọn nó không tốt, bọn nó làm em bị thương, anh bỏ bọn nó đi, em sẽkhông sợ anh, đúng không?" Trong giọng nói tràn đầy thận trọng và mongđợi, anh tựa như đứa bé, rất sợ mình không cẩn thận nói bậy khiến cha mẹ trách mắng.
Lương Ý yên lặng không nói, bởi vì cô thật sự theokhông kịp đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-cai-dau-anh-a/2039260/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.