"Thiếu phu nhân, cô gọi tôi là thần côn hình như có chút không lễ phép lắm!" Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cười nói.
Lương Ý bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, "Không gọi ông là thần côn, chẳng lẽ gọi ông là Giáo chủ tà giáo?"
Khuôn mặt tươi cười của người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cứng ngắc,"Thiếu phu nhân vẫn nên gọi tôi là thần côn thì hơn. Nghe vậy còn đỡ hơn chút."
"Tôi có nên cảm ơn ông không?" Lương Ý cười từ tốn, nói.
"Phu nhân không cần khách khí." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn mỉmcười lễ phép, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, nhặt đồ thiêu đốt thànhgiấy trên mặt đất lên, bỏ vào trong bình nhỏ.
"Đại sư Cố."
Không biết mẹ Sở đi xuống từ khi nào, đứng ở đầu cầu thang trước phòng khách biệt thự, quản gia đuổi theo sau lưng bà.
"Phu nhân." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng lên, gật đầu hướng mẹ Sở.
Mẹ Sở liếc mắt nhìn người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn xong, tầm mắtchuyển dời đến trên người Lương Ý thỉnh thoảng liếc trộm bên ngoài sân.
"Không phải tôi bảo các người mang thiếu phu nhân đến phòng dưới đất à? Tạisao thiếu phu nhân vẫn còn ở nơi này?" Giọng mẹ Sở mang theo ý trách cứ, chất vấn cô gái cương thi số 2 "may mắn sống sót".
Cô gái cươngthi số 2 vẫn không nói chuyện, ngược lại người đàn ông mặc áo kiểu TônTrung Sơn bên cạnh giải thích, "Phu nhân, vừa mới xảy ra một chút chuyện ngoài ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-cai-dau-anh-a/2039262/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.