Mấy bữa ăn kỷ tử liên tiếp này khiến Trác Dụ gặp ác mộng mãi.
Trong giấc mơ, Khương Vinh Diệu hung thần ác sát cạy miệng anh ra: “Ăn, ăn cho ta!” Trác Dụ thay đổi càng lúc càng bé lại, cuối cùng biến thành một hạt kỷ tử đỏ mập mạp. Khương Vinh Diệu hài lòng dán nhãn cho anh: Vua kỷ tử/100 tệ/cân.
Ba giờ sáng thức giấc, Trác Dụ vươn tay đỡ trán, hô hấp nặng nề, vội tìm điện thoại tìm kiếm thông tin trong tâm trạng buồn bực. Mới gõ chữ “ăn” xong thì câu hỏi liên quan phía sau xuất hiện đầu tiên là: Ăn kỷ tử có bổ thận không.
Bình luận hot nhất: Giả đấy!
Trác Dụ khựng tay, đã hiểu ra mọi thứ.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Sưởng nhắn tin cho anh: “Cháu rể, cháu dậy chưa?”
Trác Dụ nhanh chóng mặc quần áo vào, trước khi đi còn không quên chỉnh chăn lại cho Khương Uyển Phồn đang ngủ say. Anh ra khỏi phòng ngủ, chạy thẳng đến chỗ Kỳ Sương: “Bà nội, bà muốn làm gì ạ? Bà làm gì cháu cũng làm với bà.”
Kỳ Sương cười tươi như hoa: “Được được được, vậy đi thôi.”
Làm gì chỉ là việc nhỏ, thật ra là muốn thuận tiện khoe khoang cháu rể đẹp trai.
Nơi Kỳ Sương đến không thuộc trung tâm thị trấn, thưa thớt vắng vẻ, thi thoảng mới có một hộ gia đình, đường đi cũng gian nan khó khăn. Nhà ở cũ kỹ, điều kiện lại không tốt. Khi thấy Kỳ Sương đến, họ nhiệt tình hào phòng mang một ít trái cây ra.
“Không ăn đâu, không ăn đâu, vẫn còn nhiều nhà chưa đến.” Kỳ Sương xua xua tay, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-cuoi-nhau-di/854255/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.