Khương Uyển Phồn như được nạp một viên thuốc an thần vững vàng, khiến cô đang lơ lửng ngoài chín tầng mây rơi thẳng xuống đất, xung quanh đều là thực tế.
Cô ngây ngô cười hì hì, thậm chí còn quên béng mất cơn đau ở đầu gối.
“Anh thì sao, ở bên kia có thuận lợi không?” Cô hỏi.
Trác Dụ không muốn lừa dối cô: “Không thuận lợi lắm.”
Khương Uyển Phồn “à” một tiếng.
“Không an ủi anh chút à?” Trác Dụ hỏi trêu.
“Ồ.”
“Cục cưng, em nhịn mấy ngày nữa nhé.” Trác Dụ bỗng nhiên trầm giọng: “Anh hiểu ám hiệu của em rồi.”
“…”
Đọc Full Tại truyentop.net
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại một lúc lâu, Khương Uyển Phồn mới sực hiểu ra.
Á à.
Trác Dụ đúng là bậc thầy đoán chữ.
Khương Uyển Phồn càng nghĩ càng thấy mặt nóng phát hoảng, bèn nhắn tin cho Trác Dụ giải thích: “Em không có ý đó.”
Trác Dụ trả lời trong tích tắc: “[mỉm cười] [OK]”
Rõ ràng người muốn làm chuyện đó là anh cơ mà, đúng là đồ mặt dày.
Điện thoại lại rung lên.
Lần này là Trác Di Hiểu: “Chị ơi chị ơi, em có thể kể anh nghe chuyện hôm nay không ạ? Không nên để người khác chiếm cơ hội trước.”
Khương Uyển Phồn mỉm cười, tốt lắm, cô gái nhỏ biết tính toán rồi.
Cô hồi âm: “Không cần nói, anh em ở bên kia bận rộn nhiều việc lắm.”
Trác Di Hiểu: “Nhỡ họ mách anh trước, nói xấu hai chúng ta thì sao ạ?”
Khương Uyển Phồn: “Yên tâm, ở anh em thì về chị vẫn phải có tự tin chứ.”
“Được ạ.” Trác Di Hiểu gửi liên tục ba biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-cuoi-nhau-di/854256/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.