Chương trước
Chương sau
Đi vào trong con hẻm nhỏ bên cạnh tiểu khu khoảng 50 mét là một tiệm lẩu Bắc Kinh lâu đời. Ba người ngồi gần cửa sổ, chiếc nồi đồng phả hơi nóng nghi ngút. Trác Dụ gọi hai chai Quan Vân 52 độ: “Uống tạm trước, hôm khác em mời thầy uống một chầu khác ngon hơn.”
Từ Tá Khắc thở hắt ra: “Bị thương còn uống rượu, không biết tính toán à.”
Trác Dụ cười cười: “Không có gì đáng ngại mà.”
“Vậy cậu nhìn con bé đi.” Từ Tá Khắc bất lực hất hất cằm về phía Khương Uyển Phồn: “Ánh mắt như sắp ăn thịt người luôn đây này.”
Khương Uyển Phồn không che giấu sự quan tâm dành cho Trác Dụ, cũng không bực bội gì, cầm lấy một chai bảo: “Em uống với thầy.”
“Cô cũng toàn năng gớm nhỉ.” Từ Tá Khắc vẫn nhớ mối thù vừa nãy, giọng điệu nói chuyện không khỏi châm biếm.
Khương Uyển Phồn xem nó như lời khen: “Đúng đó, em còn biết thêu, may quần áo các thứ nữa.”
Đọc Full Tại truyentop.net
Từ Tá Khắc lại câm nín, nom khuôn mặt rạng rỡ và ánh mắt chân thành của cô, ông kìm lòng chẳng đặng cúi đầu bật cười. Khương Uyển Phồn nhanh tay lẹ mắt, rót một ly rồi nâng ly rượu bằng hai tay đầy kính trọng: “Em xem như một tiếng cười đã xóa bỏ hận thù nha. Thầy Từ, em mời thầy, xin lỗi vì đã đắc tội ạ.”
Cô ngửa đầu uống một ngụm, vô cùng nhanh nhẹn.
Từ Tá Khắc kêu lên, không kịp bảo cô dừng lại: “Con gái con lứa, uống ít ít thôi. Trác Dụ, cậu quản lý con bé đi.”
Trác Dụ lắc đầu: “Không quản lý được.”
“Sợ vợ, chẳng có tiền đồ.” Từ Tá Khắc cười lạnh. Sau đó ông chợt nghĩ lại bản thân mình, thế là đành giả vờ ho khan hai cái rồi bỏ qua chủ đề này luôn.
Bầu không khí yên tĩnh một lúc ngắn ngủi.
Từ Tá Khắc chợt khẽ khàng thở dài một hơi: “Năm đó cậu kiên quyết rời đi đúng là đã khiến tôi tổn thương nhiều. Nhưng mấy năm qua tôi cũng đã suy nghĩ lại, đứng ở góc độ của em, có lẽ tôi cũng không nên khăng khăng làm theo ý mình như vậy.”
Trác Dụ ngơ ngác, cổ họng như nghẹn ứ: “Thầy.”
Từ Tá Khắc cũng xúc động không thôi: “Tôi từng dạy dỗ rất nhiều học sinh, chỉ có cậu lần nào cũng gọi tôi là “thầy”.”
Khương Uyển Phồn nhẹ nhàng, vui vẻ lên tiếng hòng xoa dịu bầu không khí: “Gọi thầy cho trẻ ạ, điều đó cũng cho thấy anh ấy chưa bao giờ quên đi thầy, luôn nhớ những điểm tốt của thầy.”
Từ Tá Khắc khịt mũi, đuôi mắt xếch lên trông có vẻ thoải mái: “Cô vợ của cậu thành tinh rồi. Cậu kết hôn lúc nào vậy?”
“Đầu năm nay ạ.” Trác Dụ vươn một tay đặt lên thành ghế của Khương Uyển Phồn, che chở cô.
Từ Tá Khắc gật đầu: “Lập gia đình sớm cũng tốt.” Sau đó ông lại hỏi: “Vẫn còn đi làm ở công ty gia đình cậu à? Đã nhiều năm rồi, thừa kế gia sản chưa?”
Ừm, câu hỏi này có vẻ hờ hững mỉa mai phết.
Trác Dụ cười đáp: “Mới từ chức tuần trước.”
Đọc Full Tại truyentop.net
Ngô Lặc đã báo cáo từ lâu nên dĩ nhiên Từ Tá Khắc biết chuyện này, chỉ là ông cố ý đả kích anh thôi: “Năm đó từ bỏ tất cả chọn con đường này, sao lại từ chức?”
Trác Dụ nói: “Vì đã suy nghĩ thông suốt một số chuyện, nhưng em không hề hối hận về quá khứ.”
Anh thẳng thắn như một tờ giấy trắng, không hề khiển trách cũng khiến sự đả kích của Từ Tá Khắc thất bại. Ông mím môi, trong lòng không khỏi tiếc nuối: “Cậu là học sinh có tư chất tốt nhất mà tôi từng dạy, tôi đã kỳ vọng rất lớn vào cậu. Lúc đội tuyển quốc gia đến tuyển người, tôi chỉ đề cử một mình cậu. Tuần thứ hai sau khi kiểm tra phỏng vấn, không ngờ gia đình cậu lại gặp chuyện. Có lẽ đây là sự sắp xếp của số mệnh, sẽ luôn có những lúc tiến thoái lưỡng nan. Trước đây tôi rất muốn nghe cậu nói một câu cậu đã hối hận rồi. Nhưng chỉ vừa khi nãy thôi, cậu lại kiên định nói với tôi rằng cậu không hề hối hận. Thế mà tôi chẳng tức giận, thậm chí còn rất vui vẻ và yên tâm.”
Từ Tá Khắc cười cười lắc đầu tựa như đang lẩm bẩm cho bản thân nghe: “Cậu vẫn là cậu, tôi không hề nhìn nhầm người.”
Trác Dụ nuốt nước bọt, trong lòng chỉ còn lại sự thản nhiên sóng yên biển lặng: “Lúc đó em đã bị chấn thương rất nghiêm trọng, em có thể biết rõ tình hình sức khỏe của bản thân, khó mà đạt được sự đột phá tốt hơn. Mọi người im lặng không nói vì trong lòng mọi người đều ôm hy vọng sẽ có may mắn. Nhưng em biết nếu cứ kiên trì như vậy thêm một năm nữa thì chắc chắn em sẽ tuột dốc.”
“Thế sao mà giống nhau được?” Từ Tá Khắc phản bác.
Trác Dụ không lên tiếng, chỉ nhìn ông.
Từ Tá Khắc mím môi, không muốn thừa nhận lời nói thật của anh. Mọi người đều thích nhìn thấy kiếm sắc ra khỏi vỏ, hào quang của người hùng chứ chẳng ai muốn thấy sông lớn bị vùi lấp, mộng đẹp chìm xuống cả.
Hồi lâu sau, Từ Tá Khắc mới cất giọng nói: “Tôi không trách cậu.”
Trác Dụ cụp mắt, che giấu sự chua xót trong tích tắc của mình: “Thầy, cảm ơn thầy.”
Hành trình của một con người, bất kể lên núi hay xuống núi, nghịch cảnh hay thuận cảnh thì luôn tiến thẳng về phía trước.
Năm tháng có thể quay lại nhưng sẽ không có đường rút lui.
Suy nghĩ được cởi nút thắt, trò chuyện với nhau cũng vui vẻ hơn.
Hai người tán gẫu với nhau rất nhiều thứ, khi Từ Tá Khắc nói về tình hình của mình, thật ra Trác Dụ biết cả.
“Thằng nhóc này, ngày lễ tết cũng không thèm gọi cho tôi, đúng là đồ không có lương tâm.”
Khương Uyển Phồn kêu oan thay cho Trác Dụ: “Thầy sẽ nghe máy chứ?”
“Không nghe máy thì không gọi luôn à?” Từ Tá Khắc bảo: “Cô cô cô, không cho nói chuyện, ăn đi!”
“Em nói câu cuối cùng được không ạ?” Khương Uyển Phồn tươi cười như hoa: “Thầy Từ, thầy trông rất trẻ đó, cùng lắm là 40 tuổi.”
OK, Từ Tá Khắc không còn giận xíu nào nữa, đành bất lực buông tay nhìn Trác Dụ: “Kiếp trước chắc cậu hay thắp hương vái trời cao lắm.”
Tay Trác Dụ dưới bàn lặng lẽ nắm chặt lấy tay Khương Uyển Phồn: “Vâng, là phúc của em.”
Bữa lẩu gần kết thúc, Từ Tá Khắc mới mở lời hỏi: “Sau này cậu có dự định gì?”
Quay về sân thi đấu thì không được, Trác Dụ hiểu rất rõ bản thân mình. Anh trả lời: “Em dự định mở một câu lạc bộ chuyên về trượt tuyết.”
Từ Tá Khắc vui vẻ ra mặt: “Ổn đấy.”
Đọc Full Tại truyentop.net
Khương Uyển Phồn thanh toán xong, mượn cớ đến phòng vệ sinh, cố ý chặn Từ Tá Khắc ở hành lang. Từ Tá Khắc bị dọa giật cả mình, lùi về sau một bước dài hỏi: “Cô, cô, cô, cô lại muốn làm gì?”
Thái độ Khương Uyển Phồn nhún nhường: “Thầy Từ, em muốn hỏi thầy chút chuyện. Vừa nãy trong lúc nói chuyện, Trác Dụ bảo anh ấy bị thương nghiêm trọng. Em…”
“Cô muốn biết sao?”
“Muốn ạ.”
“Cậu ta từng luyện tập trượt tuyết trên núi cao, xương chày bắp chân gãy, mắt cá chân lệch vị trí, đốt sống thắt lưng gãy.” Từ Tá Khắc liếc cô, trong lòng thầm nhớ đến mối thù mồm miệng thổ phỉ lanh lợi của cô, thế là ông khoan thai bảo: “Thắt lưng là bị thương nghiêm trọng nhất đấy, phải đeo đai bảo hộ cả một năm, mỗi ngày đều trị liệu, châm cứu, xoa bóp rồi giác hơi. Sau này phải chăm sóc như lá ngọc cành vàng, đừng làm những việc cần thể lực.”
Khương Uyển Phồn: “…”
__
Sau khi từ Bắc Kinh về, Trác Dụ chính thức bắt đầu chuẩn bị cho việc thành lập câu lạc bộ. Trượt tuyết là bộ môn thể thao đốt tiền và cũng đòi hỏi nhiều kỹ năng. Thành phố B có một số nơi nhưng quy mô kích thước nhỏ, đa số chỉ là những đồi tuyết nhỏ, giới hạn cảm giác trải nghiệm.
Tạ Hựu Địch vừa nghe anh bảo muốn tự lập nghiệp thì hỏi thẳng: “Cậu cần bao nhiêu tiền? Bây giờ tôi chuyển cho cậu.”
Trác Dụ khịt mũi: “Tạ Hựu Địch, đây là lần cậu đẹp trai nhất trong gần 20 năm tôi quen biết cậu đấy.”
“Phắn hộ, Tạ gia tôi đây đẹp trai từ bé đến lớn nhá.”
“Cậu không hỏi tình hình dự án chút à? Không sợ lỗ tiền sao?”
“Con mẹ nó, tôi vui còn không kịp!” Tạ Hựu Địch che giấu sự kích động: “Có lỗ tiền cũng thoải mái!”
Trác Dụ biết tính tình anh ấy, đối đãi với anh em không chê vào đâu được.
“Tôi thật sự không thể đảm bảo với cậu rằng sẽ không lỗ tiền được.” Trác Dụ thẳng thắn nói, sau đó anh lấy ra một phần tài liệu kế hoạch đầu tiên, chi tiết thì sẽ hoàn thiện dần nhưng về ý tưởng, cơ cấu, bao gồm cả lợi nhuận dự tính đều được viết rõ ràng.
Tạ Hựu Địch xem xong: “Có trải nghiệm trong nhà và ngoài trời, còn có huấn luyện viên chuyên nghiệp?”
Ý tưởng của Trác Dụ rất rõ ràng cụ thể: “Đúng, tôi muốn làm theo hướng cao cấp, chuyên nghiệp. Môn thể thao trượt tuyết ở nước ta không được nhiều người biết đến, năm ngoái, quy mô ngành công nghiệp băng tuyết ở quốc gia chúng ta đã vượt mốc 600 tỷ nhưng người thật sự tham gia vào hạng mục thể thao này lại không đến 6 triệu người, đây là một triển vọng, cũng là cơ hội lớn. Với phần ngoài trời thì tôi dự định sẽ liên lạc với các sân trượt tuyết ở Cát Ninh, Thẩm Dương và Tân Cương. Còn với phần trong nhà, bao gồm việc đào tạo các huấn luyện viên trượt tuyết, xây dựng các cơ sở tuyển chọn nhân tài, hình thành một chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh, cuối cùng là tạo thành một vòng khép kín.”
Lúc nói ra những điều này trông anh vô cùng hăm hở.
Tạ Hựu Địch nhìn mà ngẩn người.
Đọc Full Tại truyentop.net
Trác Dụ cau mày hỏi: “Cậu có đang nghe tôi nói không?”
“Không có.” Tạ Hựu Địch ngơ ngác đáp: “Trác Dụ, đậu xanh, cậu đẹp trai chết đi được!”
Trác Dụ nhìn xuống chiếc nhẫn ở ngón áp út của mình với sắc mặt phức tạp.
Tạ Hựu Địch: “Gì vậy?”
“Nhắc nhở cậu chút, tôi đã kết hôn rồi.”
“…”
Tại Giản Yên.
Cả ngày hôm nay Khương Uyển Phồn không cách nào yên lòng được. Lúc lấy bảng màu cô cứ sai nhiều lần, ngay cả Lữ Lữ cũng nhận ra sự khác thường của cô: “Bà chủ, chị sao vậy ạ?”
Khương Uyển Phồn lắc đầu, chợt khựng lại rồi lại ngẩng đầu lên: “Một người lưng không khỏe thì sẽ có hậu di chứng gì?”
“Vậy thì nhiều lắm chị ạ. Em nói chị nghe này, bị thương lưng rất khó lành hẳn, hơn nữa còn phát tác lại nhiều lần. Thoát vị đĩa đệm ở đốt sống lưng còn có thể gây tử vọng đó. Lúc mẹ em phát bệnh là không lên nổi giường, đau kêu hừ hừ luôn á.” Lữ Lữ rầu rỉ nói.
“Vậy nếu bị thương nghiêm trọng thì sao?”
“Chắc là liệt nửa người.”
“…”
Lữ Lữ tò mò hỏi: “Bà chủ, lưng ai không tốt vậy ạ?”
“Chị hỏi chút thôi.”
Khi Khương Uyển Phồn để ý một chuyện, cô thích suy luận và đoán mò. Nếu nhắc đến thắt lưng, cô không khỏi nghĩ nhiều. Lúc trước vẫn luôn không hiểu nổi, ở phương diện kia, Trác Dụ luôn thích… Để cô tự chuyển động. Những tưởng đó chỉ là niềm vui nhỏ giữa vợ chồng với nhau, cùng lắm xem như là sở thích cá nhân. Hôm nay cuối cùng đã hiểu, hóa ra là hậu di chứng của thắt lưng anh.

Ngày xuân gần kết thúc, Trác Dụ cứ thế bận rộn đến đầu mùa hè. Từ việc lựa chọn địa điểm của câu lạc bộ, thương lượng cho thuê, giá thành dự kiến cho đến việc đặt mua những vật phẩm nhỏ sau đó, Trác Dụ đều sắp xếp đâu vào đó. Anh đi sớm về trễ nhưng bận rộn vẫn có bài bản, có mục tiêu và độ tiến triển nhất định. Về vấn đề chi phí thuê sân, anh đã thương lượng không dưới ba lần, Khương Uyển Phồn từng đi với anh một lần. Quả đúng là tàn sát tứ phương, miệng mồm lưu loát và thành thạo.
Người đàn ông như vậy rất có sức hút.
Khương Uyển Phồn ngồi bên cạnh anh, nhìn anh lấy một địch nhiều, phong thái phóng khoáng ung dung. Từ sau khi nghỉ việc ở “Triệu Lâm”, Trác Dụ gần như không còn mặc âu phục trang trọng lần nào nữa. Giờ phút này anh mặc một chiếc áo khoác màu quả hạnh có độ dài thích hợp phô bày ưu thế chân dài, tóc tai cũng không phải kiểu vuốt ngược tinh anh khí chất nữa mà thay vào đó là để tự nhiên, trông đẹp trai vô cùng.
Hôm ấy ở Bắc Kinh, Khương Uyển Phồn từng hỏi anh, có hối hận vì đã từ bỏ trượt tuyệt để đi theo con đường kinh doanh không?
Anh nói mình không hề hối hận.
Lúc ấy cô không hiểu nhưng bây giờ cô đã hiểu rồi.
Đọc Full Tại truyentop.net
Khoảnh khắc đưa ra quyết định là bâng khuâng, là đau khổ, là giãy dụa, là đắn đo và thấp thỏm. Nhưng từ “hối hận” này cần phải quan sát thời gian dài hơn mới có thể đưa ra kết luận. Trong mấy năm làm việc ở Triệu Lâm, có âm mưu tính toán, có công tâm lợi dụng, có xu nịnh không cam lòng nhưng nhìn theo một góc độ khác, nó đã giúp anh thu hoạch được sự tôi luyện khổ sở, tâm trí cũng nhanh nhẹn và thuần thục, rèn luyện được tư duy kinh doanh và năng lực cân nhắc quyết định đúng sai.
Trác Dụ không hối hận, vì hối hận cũng vô dụng thôi.
Trên đường trở về sau thắng lợi lớn, Khương Uyển Phồn mãi mới hiểu ra: “Có phải từ lâu trước đây anh đã chuẩn bị cho việc mở câu lạc bộ rồi không?”
Gặp đèn đỏ, thân xe chậm rãi dừng lại, Trác Dụ vịn vô lăng bằng một tay, môi cong nhẹ.
“Vậy là rời khỏi Triệu Lâm là chuyện anh chắc chắn sẽ làm đúng không?” Khương Uyển Phồn kêu lên: “Đồ cáo già.”
Nụ cười trên môi Trác Dụ sâu hơn, vui vẻ tiếp nhận sự hình dung này.
Dần dần trong lòng Khương Uyển Phồn không vui, chua ngoa bảo: “Vậy là anh đã có kế hoạch từ lâu rồi chứ không phải là vì em.”
Trác Dụ vươn tay phải qua khỏi bảng điều khiển, cầm lấy tay trái cô, lòng bàn tay bóp lúc nặng lúc nhẹ như đang vắt mì. Anh ngả ngớn hỏi: “Em muốn nghe lời nói tốt hay lời nói xấu?”
“Nói xấu.”
“Nói xấu à, em nghĩ nhiều rồi.”
Khương Uyển Phồn nhướn mày: “Sếp Dụ à, người không thông minh như em thật sự không nghe được cạm bẫy trong lời nói quanh co lòng vòng của anh đâu.”
“Vậy em có muốn nghe lời nói tốt không?” Anh cười hỏi.
“Không nghe, im đi.” Khương Uyển Phồn khoan thai quay đầu ra ngoài cửa sổ, miệng ngân nga bài hát.
“Tim có tận 180 quả cơ mà.” Trác Dụ nắm tay cô đặt lên môi hôn một cái: “Vốn dĩ nó là một câu hỏi lựa chọn có thể kéo dài nhưng sau khi em xuất hiện, nó đã trở thành lựa chọn duy nhất của anh, không thể chậm trễ dù chỉ một giây.”
Khương Uyển Phồn không lên tiếng một lúc lâu, vẫn giữ nguyên tư thế ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Trác Dụ “hừ” một tiếng, nắm lấy cằm cô ép cô quay người lại: “Có buồn cười cũng đừng lén cười chứ.”
Khương Uyển Phồn dùng toàn hết năng lực kiềm chế của mình: “Ai bảo em buồn cười.”
Trác Dụ cúi đầu hôn lên môi cô. Tấn công đột ngột có thể đánh chiếm trung tâm dễ dàng. Đầu lưỡi anh ung dung cạy răng cô ra, quấn quýt triền miên. Đèn xanh sáng lên, xe phía sau bấm còi thúc giục. Lúc này Trác Dụ mới thả cô ra, trầm giọng hỏi: “Bây giờ không muốn cười nữa à?”
Hai má Khương Uyển Phồn nóng ran, nửa đoạn đường sau đó hai người không trao đổi gì với nhau nữa. Sau khi trở về Bốn Mùa Genting, vào thang máy, hai người thỉnh thoảng lại nhìn nhau một lần, ánh mắt Trác Dụ rất nồng nàn. Trong lòng họ đều biết rõ chuyện gì sắp xảy ra, sau khi đến nhà và vừa đóng cửa lại, hai người lập tức quấn lấy nhau hệt như dây leo.
Ở cửa cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện, Trác Dụ mở rộng hai gối như bình thường, sau đó dùng một tay nhấc eo cô lên. Dĩ nhiên chênh lệch chiều cao rất hợp mắt nhìn nhưng lúc làm một số việc quả thật không thuận lợi chút nào. Trác Dụ nhanh chóng phát hiện điều bất thường, hôm nay rõ ràng Khương Uyển Phồn không chịu phối hợp, hai chân cứ mềm nhũn không chịu dùng lực. Anh đã khó chịu lắm rồi, kiên nhẫn dỗ dành: “Khương Khương, nghe lời.”
Nhưng Khương Uyển Phồn lại trầm tư hỏi: “Anh cứ nhất thiết phải là tư thế này à?”
Trác Dụ: “…”
Vậy cục cưng à, em muốn tư thế gì.
Khương Uyển Phồn nhớ đến vết thương ở thắt lưng anh nên không dám để anh dùng sức quá mạnh. Nhưng tại thời điểm này mà không dùng sức khéo phải đi khám nam khoa thật. Thế là cô quan tâm, chu đáo nói khẽ bên tai anh: “… Vậy anh nằm xuống đi.”
Nội tâm Trác Dụ chấn động.
Anh không cách nào hình dung được cánh cửa thế giới mới mở ra lần này.
Mặc dù Khương Uyển Phồn không quen lắm nhưng cô lạc quan nghĩ rằng, chí ít như vậy thì thắt lưng Trác Dụ sẽ không bị thương lần hai. Hơn nữa với cách này có vẻ như anh sẽ không kiên trì được lâu, thành thử bản thân cũng giữ được sức lực.
Ngoại trừ việc đau miệng.

Nửa tháng nay, Trác Dụ bận rộn chân không chạm đất. Lập nghiệp là bắt đầu từ con số không, từ việc trang trí thiết kế cho đến chọn mua nguyên vật liệu, trong thời gian đó còn phải bay sang Mỹ hai lần để chọn mặt băng. Trước ngày quốc tế lao động 1-5, cuối cùng cũng hết bận rộn. Trác Dụ chủ động bảo về Lâm Tước vì đã lâu rồi không gặp ba mẹ vợ nên anh muốn đưa Khương Uyển Phồn về quê chơi qua lễ.
Hai người lên đường trước hai ngày, đi sớm nên lần này cũng đến sớm.
Thái độ của Khương Vinh Diệu với Trác Dụ đã trở về như cũ. Khương Dực ngáp một cái, suốt ngày bày dáng vẻ như thiếu ngủ lắm ấy: “Ba à, ba lộ liễu quá rồi đó, vừa nghe anh rể muốn mở câu lạc bộ thì thái độ thay đổi rõ nhanh.”
Khương Vinh Diệu cầm chiếc dép lên muốn đánh cậu: “Nói bậy!”
Khương Dực nhảy cao ba mét, ba mà tức lên lại không giữ nổi mạng: “Đấy, anh rể anh xem đi, thẹn quá hóa giận rồi.”
Trong phòng khách náo nhiệt, trong phòng bếp lại ngào ngạt mùi thơm thức ăn. Khương Uyển Phồn đi vào xem một vòng, không yên lòng nói: “Mẹ ơi, mấy ngày tới mẹ mua thêm một ít rau chân vịt, hàu, quả ô liu, củ từ, mộc nhĩ, đậu bắp nha. Đừng nấu trà nữa, ngâm một ít nước kỷ tử đi ạ.”
Thường ngày Hướng Giản Đan rất chú trọng việc dưỡng sinh, chẳng mấy chốc đã nhận ra được mục đích của con gái, bèn quan tâm hỏi: “Con bị sao à?”
Khương Uyển Phồn không muốn làm ba mẹ lo lắng, đành qua loa đáp: “Không sao ạ, chỉ là muốn ăn thôi.”
Hướng Giản Đan vẫn để tâm, trực giác mách bảo bà chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy. Đến tối trước khi đi ngủ, Khương Vinh Diệu đeo kính lão đọc mười trang sách như bình thường, Hướng Giản Đan nói lại những gì Tiểu Khương nói ban ngày cho ông nghe, vô cùng lo lắng bảo: “Những thứ này không phải đồ ăn bình thường con gái mình thích ăn, chắc chắn không phải con bé muốn ăn.”
Khương Vinh Diệu chợt gấp sạch lại: “Dĩ nhiên không phải con bé rồi! Mấy thứ này giúp bổ thận nuôi tinh, em nói xem còn ai khác muốn ăn nữa!”
Lúc này, Trác Dụ đã hơi nhắm mắt chẳng hiểu sao lại hắt xì hai cái.
Đàn ông sẽ hiểu rõ đàn ông hơn.
Đọc Full Tại truyentop.net
Khương Vinh Diệu mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau thức dậy sớm, đến bệnh viện thị trấn xếp hàng lấy số. Bệnh viện ở thị trấn nhỏ không chia khoa phức tạp, toàn bộ sẽ được giải quyết ở nội khoa. Bác sĩ làm việc ở khu vực nội khoa hôm nay họ Hoàng, là một chàng trai trẻ trung đẹp trai. Khi trông thấy Khương Vinh Diệu, anh ta vô cùng sốt ruột: “Bác Khương, bác không thoải mái ở đâu ạ?”
Khương Vinh Diệu như thấy được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay anh bảo: “Haiz, không phải việc gì lớn, cũng không phải khó chịu ở đâu cả. Chỉ là bác muốn đến hỏi ý kiến chút thôi, nếu gần đây cảm giác thận không tốt, khó chịu, đổ mồ hôi thì nên bổ sung đồ ăn gì mới tốt?”
Bác sĩ Hoàng bảo: “Mua thêm một chút rau chân vịt, hàu, quả ô liu, củ từ, mộc nhĩ, đậu bắp đi ạ. Đừng nấu trà nữa, thay vào đó hãy ngâm nước kỷ tử.”
Lòng Khương Vinh Diệu chùng xuống.
Những thứ này giống y đúc những thứ Hướng Giản Đan đã nói!
Sau khi nghe chẩn đoán xong, bác sĩ Hoàng chần chừ hỏi: “Bác Khương, Uyển Phồn sống có tốt không ạ?”
“Tốt lắm, rất hạnh phúc.” Trong lòng Khương Vinh Diệu khổ sở lắm nhưng trước mặt người ngoài vẫn giữ thể diện cho Trác Dụ. Hơn nữa ông cũng không quên nhắc nhở: “Tiểu Hoàng à, cháu nên nhìn về phía trước, dù cháu có thích Khương Khương đến mấy nhưng con bé đã kết hôn rồi. Con rể của bác cũng là người rất tốt, hai đứa nó hạnh phúc với nhau lắm.” … Việc xấu trong nhà không khoe ra ngoài, ngoại trừ việc thận không tốt.
Ngày thứ hai sau khi ở Lâm Tước, Trác Dụ loáng thoáng cảm nhận được gì đó không đúng.
Trên bàn ăn, mỗi bữa ăn đều không thể thiếu hàu kỷ tử, hàu xào kỷ tử, hàu hấp kỷ tử, rau trộn củ từ, mộc nhĩ và kỷ tử. Nếu tần số gắp thức ăn của anh ít hơn năm lần mỗi phút thì ánh mắt của Khương Vinh Diệu và Hướng Giản Đan lại trở nên buồn rầu và oán niệm.
Sau bữa ăn này, Trác Dụ cảm tưởng như chỉ giây tiếp theo thôi bản thân mình sẽ biến thành con hàu tinh mất. Ngay cả tâm trạng hoạt động ở ngoài phòng cũng mất sạch, hôm nay anh trở về phòng ngủ nghỉ ngơi từ sớm. Khương Uyển Phồn đang dưỡng da, Trác Dụ dựa lưng vào cửa, cảm thấy không khí ngập tràn mùi vị kỷ tử.
“Vợ này.”
“Hửm?”
“Em có cảm giác hay ngày nay đồ ăn mẹ làm có hơi là lạ không.”
Khương Uyển Phồn vẫn bình thản như thường: “Ngon mà.”
“…”
Trác Dụ đi xuống lầu, ra sân hóng mát một hồi, thuận tiện sắp xếp suy nghĩ. Anh mới ngồi xuống xích đu chưa đến một phút thì chợt có âm thanh kỳ dị vang lên sau lưng. Trác Dụ quay đầu lại, sợ hết hồn: “Ba, ba chưa nghỉ ngơi nữa ạ?”
Khương Vinh Diệu đã đứng sau lưng anh chẳng biết từ lúc nào, trong tay còn cầm một bình thủy tinh bốc hơi nóng nghi ngút. Ông nói với sắc mặt sâu xa: “Con rể ngoan, thời gian không còn sớm nữa rồi, uống chút nước kỷ tử đi.”
Trác Dụ: “…”
__
Lời tác giả:
Lão Khương, cha vợ tốt nhất Trung Quốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.