"Cẩn Niên nó còn quá trẻ, cuộc đời nó mới vừa bắt đầu, nó không thể bị vũng lầy mà bố nó để lại kéo xuống vực sâu. Tôi biết cô đang mang thai, tôi cũng biết hai đứa rất mặn nồng với nhau, nhưng mà..." Nói đến đây, bà ta không nói tiếp được, nước mắt lăn dài, nở nụ cười gượng với tôi: "Tôi biết những năm qua, tôi đã nói với cô nhiều lời khó nghe, cũng có nhiều hành vi không đúng mực, nhưng xin cô hãy thông cảm cho tâm trạng của một người mẹ như tôi, tôi chỉ mong nó có thể đi xa hơn, đứng cao hơn trên con đường đúng đắn. Hãy xem như vì mặt mũi của Cẩn Niên, nó đã giúp đỡ cô rất nhiều. Cho nên lần này, Minh Châu à, cô giúp nó, được không?"
Gió lạnh bên ngoài lùa vào quán cà phê, thổi tung một góc của xấp tiền mỏng manh đó.
Tôi im lặng mà lắng nghe rất lâu.
Chuyện của nhà họ Trình đã ầm ĩ khắp nơi rồi, Trình Cẩn Niên muốn giấu cũng không được.
Tôi nhắm mắt lại, đưa tay chạm lên đứa bé trong bụng. Đó là một sinh linh nhỏ bé đã được hai mươi tám tuần tuổi.
Con yêu, bố mẹ có lỗi với con.
Đứa bé trong bụng hình như đang đạp tôi. Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, bé từ từ im lặng, yên tĩnh đến mức như thể đang tự giấu mình đi.
Tôi thì thầm: "Con yêu, con sẽ hóa thành vì sao trên trời mà nhìn bố mẹ và chờ đợi đến lần thứ hai chọn mẹ, phải không?"
Bé khẽ động đậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-chau-can-nien/4861309/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.