Hình như chưa từng có ai nói với tôi như thế này, chưa từng có ai nói rằng tôi chưa bao giờ nợ người khác điều gì cả.
"Suy cho cùng thì vẫn là con của cô, cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu bỏ đứa bé này đi thì rất có thể là cô sẽ không bao giờ có con nữa." Đó là câu nói cuối cùng mà cô ấy dành cho tôi trước khi tôi rời đi.
Tôi ôm lấy Trần San, tham lam vùi mặt vào cổ cô ấy: "Tôi biết. Năm năm nay, vất vả cho cô rồi."
Mặc dù tôi biết Trần San không phải là bác sĩ có nhiều kinh nghiệm nhất trong lĩnh vực này, nhưng tôi vẫn luôn tìm đến cô ấy.
Có lẽ vì cùng độ tuổi, cô ấy có công việc ổn định và một gia đình tràn đầy tình yêu thương, hoặc có lẽ vì cô ấy là người duy nhất có thể chấp nhận cảm xúc của tôi trong năm năm đau khổ và giày vò này.
Cô ấy đã cho tôi rất nhiều khoảnh khắc để tiếp tục trụ vững.
Vì vậy, tôi cũng chân thành mong cô ấy được hạnh phúc.
Rút m.á.u xong, tôi bước ra khỏi bệnh viện.
Mặt trời bên ngoài vừa mới mọc.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người tôi.
Cuối cùng thì sự căng thẳng trong lòng bao năm qua cũng được thả lỏng.
Tôi lái xe đến địa điểm bệnh viện mà Trình Cẩn Niên đã đưa, hoàn thành việc cuối cùng này.
Tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ ở lại thành phố này nữa.
Mười hai giờ trưa, Trình Cẩn Niên vẫn chưa nhận được bất kỳ tin nhắn nào.
Trong căn phòng kéo kín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-chau-can-nien/4861308/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.