Cô ta nói như vậy một cách rất kiên định và nghiêm túc. Một mặt, Trần Niệm Niệm liếc nhìn thái độ của Trình Cẩn Niên, mặt khác, cô ta nhìn tôi với vẻ khinh miệt.
Đúng là một cô trợ lý tốt bụng và chính trực.
Tôi bỗng bật cười.
Cơn phẫn nộ của tôi bị coi là vô lý, vậy cơn giận của Trình Cẩn Niên thì sao? Tại sao khi anh đẩy tôi lên bức tường lạnh lẽo trong phòng tắm và chất vấn tôi một cách tàn nhẫn, cô ta không nhảy ra để đòi lại công bằng?
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, ôm miệng mà nôn khan.
Trình Cẩn Niên căng mặt ra, đưa tay đỡ tôi.
Tôi mạnh tay gạt tay anh ra, vừa định nói gì đó thì Trần Niệm Niệm bước lên trước một bước, nhanh chóng nói trước tôi: “Sếp Trình, xe dưới lầu đã được làm ấm, bên căn hộ cũng đã dặn dì giúp việc qua nấu cơm rồi, nếu anh muốn đi thì bất cứ lúc nào cũng được.”
Trình Cẩn Niên không thường về nhà khi bận rộn. Anh mua một căn hộ lớn gần công ty.
So với nơi này thì nơi đó lại càng giống nhà hơn.
Tôi cười tự giễu.
Trình Cẩn Niên không nói gì, cũng không đuổi cô ta đi, chỉ im lặng và nhìn tôi chằm chằm một cách cố chấp.
Có lẽ anh đang chờ tôi nói gì đó.
Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
“Còn đứng đó làm gì? Lát nữa, tuyết lớn thì không đi được đâu.”
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng thì người đàn ông bên cạnh tôi cũng sải bước rời đi.
Trước khi khóa cửa đóng lại, Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-chau-can-nien/4861306/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.