Toàn bộ cánh tay tôi run rẩy, run đến mức nước mắt làm nhòe đi những dòng chữ trước mắt, các đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Tôi ném báo cáo vào mặt anh, hỏi với giọng run run: “Trình Cẩn Niên, việc đùa giỡn với tôi khiến anh vui lắm sao?”
Nếu sự im lặng và nước mắt không thể đổi lấy sự tôn trọng.
Ít nhất cơn thịnh nộ thì có thể làm được điều đó, tạm thời là có thể.
“Nhìn tôi uống thuốc, tiêm thuốc, chạy khắp nơi để tìm thầy chạy chữa, bị hành hạ như một kẻ điên, anh vui lắm phải không?!”
“Tôi đã nói với cô từ lâu rồi: nhà họ Trình không thiếu một đứa con, là cô muốn mang thai!” Anh nghiêm giọng cắt ngang lời tôi.
“Nhưng anh đã đồng ý!” Nước mắt tôi thi nhau tuôn rơi, cổ họng nghẹn lại khiến tôi không thể nói được một câu trọn vẹn nào nữa: “Anh đã đồng ý rằng chỉ cần sinh cho anh một đứa con thì chúng ta sẽ không còn nợ nhau…”
Trình Cẩn Niên nhìn giọt nước mắt tuôn ra của tôi, im lặng rất lâu.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng thì người đàn ông ở phía đối diện cũng bình tĩnh lại.
Người sắp đặt vở kịch lừa dối này trước khi tôi phản bội là anh.
Người đàn ông cố nở nụ cười: “Đúng, tôi đã nói là tôi sẽ để cô đi sau khi cô giải thích cho rõ ràng. Dù sao thì tôi cũng không có hứng thú với việc lãng phí cả đời với một người phụ nữ vô liêm sỉ.”
Giải thích? Anh muốn giải thích gì đây?
Tại sao đêm tiệc đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-chau-can-nien/4861305/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.