Cục, chỉ cần là người bố trí, nó liền nhất định sẽ bị giải, chính là muốn giải cục thì đại giới phải trả thực không đoán được.
Bạch Ngọc Đường nhìn Bàng sủng vẻ mặt không cam lòng , trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Một cái cục, vì bố nó, chặt đứt ân, tuyệt nghĩa, cơ quan tính tẫn.
Một cái cục, vì giải nó, thương thân, hủy tình, bất đắc dĩ chỉ còn một tiếng thở than.
Bạch Ngọc Đường, nhìn lên trời cao, lệ, chảy xuống.
Trời đất bao la, đường về ở nơi nào?
“Thiếu chủ nhân?”
“Thương ưng, đem Bàng sủng về, chôn ở bên cạnh lão nhân gia đi, đúng rồi, cũng mang Phần cầm về Nguyệt Lăng Tiêu đi.”
“ Dạ, Thiếu chủ nhân có phải hay không, không trở về Nguyệt Lăng Tiêu nữa?”
“Vì cái gì hỏi như vậy?”
“Lúc ta tới, chủ nhân đã nói khi Thiếu chủ nhân thấy Triển Chiêu sẽ không trở lại nữa.”
“Sẽ không, ta sẽ trở về, nhất định sẽ trở về.”
Thương ưng, thật cao hứng, thực sự cao hứng.
Bạch Ngọc Đường nhìn ra được Thương ưng cao hứng, ảm đạm cười,: “Việc xong rồi, trở về đi.”
“Vậy chúng ta đây chờ Thiếu chủ nhân.”
“Thương ưng, ta sẽ trở về, ta sẽ để cho Nguyệt nô mang ta trở về.”
Ngẫu khế tiểu trúc, đầy trời đom đóm.
Triển Chiêu, đẩy cửa ra.
Trong phòng, không có một bóng người.
Ba ngày nay hắn tìm Bạch Ngọc Đường nhưng không thấy, gương mặt hắn không khỏi ủ rũ, trong mắt là vô cùng lo lắng.
“Ngọc đường, ngươi đang ở đâu?”
Nhìn theo bóng lưng Triển Chiêu rời đi, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở ngẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-vi-quan-thanh-ti-vi-quan-bach-phat/1352459/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.