Phong, gợi lên nhất trì xuân thủy.
Thanh sơn bạch vân, suối nước róc rách.
Lâm thủy mà đứng, bạch y nhất tập, một thanh họa ảnh.
Một bóng người màu xám từ đằng xa vội vã chạy đến.
“Nguyệt Lăng Tiêu hỏa tiêu sứ gặp qua Thiếu chủ nhân, đây là thứ chủ nhân giao cho Thiếu chủ nhân.”
Nhận lấy thứ đồ mà Hỏa tiêu sứ trình tới trước mặt, sắc mặt Bạch Ngọc Đường hơi hơi có điểm tái nhợt, lạnh lùng nói: “Chủ nhân còn nói những thứ gì?”
“Chủ nhân hỏi Thiếu chủ khi nào thì trở về Nguyệt Lăng Tiêu?”
“Sự tình xong xuôi, tự nhiên ta sẽ trở về.”
“ Dạ, kia thuộc hạ cáo lui.”
Nhìn theo bóng dáng Hỏa tiêu sứ rời đi, Bạch Ngọc Đường dùng nội lực chấn vỡ thứ cầm trong tay, ném lên không trung.
Họa ảnh, ra khỏi vỏ.
Nhân giống như chim diều, cắt ngang không trung.
Kiếm tựa kiều long, khí nuốt núi sông.
Giận mở to hai mắt, trong mắt là không cam lòng cùng không tin, tay hắn còn để trên chuôi đao, nhưng kiếm của Bạch Ngọc Đường đã xuyên qua cổ họng của hắn.
Một kiếm phong hầu.
“Vẫn ngưỡng mộ vô thế kiếm pháp của Nguyệt Lăng Tiêu , hôm nay được nhìn thấy quả nhiên bất phàm.”
Bàng sủng, nhẹ lay động chiết phiến, mặt như hoa đào.
“Bạch huynh, quả không hỗ nhân trung kiêu long, hảo nhất phái anh hùng khí khái.”
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn Bàng sủng, “Bàng công tử, làm sao không phải là ý chí ở thiên hạ, lòng có càn khôn.”
“Úc?”
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cười, cười như xuân phong.
Bàng sủng, nhìn Bạch Ngọc Đường, ý cười trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-vi-quan-thanh-ti-vi-quan-bach-phat/1352458/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.