Nhất chủng tương tư, lưỡng địa nhàn tình, chẳng lẽ là một loại tư vị.
Mỗi khi tuần phố trở về, tổng sẽ lơ đãng đi qua phòng Bạch Ngọc Đường, mỗi khi đưa tay ra muốn đẩy cửa vào nhưng cuối cùng lại vẫn chỉ đứng yên, cho dù hắn có đi vào thì đã làm được cái gì chứ, người đi – nhà trống, đồ tăng đổ vật tư nhân thôi.
Nhìn Triển Chiêu, mọi người ở Khai phong phủ trong lòng đều khó chịu, nhưng cái gọi là ’ tình ‘này nếu đương sự không thể cởi bỏ, thì người bên ngoài có năng lực làm cái gì đâu?
Đêm lạnh như nước, Triển Chiêu nằm ở trên nóc nhà Khai Phong Phủ , rượu, nhất hồ tiếp thêm nhất hồ.
Diệp tô, lẳng lặng đứng dưới tàng cây.
Rượu nhập khổ tâm nhiều điểm ly nhân lệ.
Lúc Triển Chiêu cầm lấy bầu rượu thứ mười ba, Diệp tô không nhìn được nữa.
“Chiêu, đừng uống nữa.”
Triển Chiêu nhìn hai tay trống trơn, cười khổ.
Kiếm, nắm trong tay, chỉ hướng trăng sáng.
“Ngã tâm hữu ý thác minh nguyệt, minh nguyệt thiên hướng vụ trung hành.”
Nam hiệp kiếm, chưa bao giờ vũ phong hoa, nhưng tối nay toàn bộ Khai phong đều thấy kiếm của nam hiệp, kiếm vũ cuồng hoa.
Diệp tô, là một kẻ đa tình, nếu không đa tình, thì làm sao hắn nhìn không ra Triển Chiêu tình thương. Chính là, Diệp tô đồng thời cũng là một kẻ vô tình, nếu không phải vô tình, thì làm sao hắn lại làm cho Triển Chiêu tình thương.
Tay Diệp tô động, nhẹ nhàng động.
Ôm lấyTriển Chiêu, trong mắt Diệp tô lộ vẻ tình thâm.
Yên lặng ngồi ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-vi-quan-thanh-ti-vi-quan-bach-phat/1352457/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.