Trong phòng, không chiếu kính thai.
Bạch Ngọc Đường ngồi lẳng lặng, trên mặt không có một tia biểu tình, đột nhiên, mi y khẽ giật.
Họa ảnh, ra khỏi vỏ.
Kiếm đi, kiếm về, chỉ tại một cái chớp mắt.
Ngoài phòng, truyền đến một chuỗi tiếng cười kiều mỵ: ” Ài! Ta suýt chút nữa đã bị công tử làm cho sợ tới mức tam hồn thiếu mất nhị hồn rồi.”
Gió, vốn là thực ôn nhu quán vào ô cửa, cố tình lọt vào tiếng cười kiều mỵ lại trở nên dị thường thê lương.
Thê lương không phải gió, mà là kiếm ý theo gió mà đến .
Kiếm ý, thông nhân ý.
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường nổi lên ý cười cao thâm , tay áo tung bay, người đã lược cửa sổ mà ra.
“Đã đến thì phải niềm nở đón chào, sao lại nhẫn tâm bạt kiếm chỉ vào?”
Ngoài phòng, đình giữa hồ, thanh rượu nhất hồ.
Rượu, là loại bình thường tới cực điểm , chỉ là người mời rượu, có một đôi tay xấu xí không chịu nổi, nàng rõ ràng là cười như xuân hoa, mang theo một cỗ cực nghiên mị, nhưng đáy mắt lại là một mảnh hàn ý.
“Không biết, rượu ta khuyên công tử có uống hay không?”
Bạch Ngọc Đường cười mà không đáp, đưa tay nhận lấy chén rượu đầy, uống một hơi cạn sạch,: “Trên đời có bao nhiêu người có thể kinh được rượu Ngô cơ khuyên?”
Ngô cơ, đưa tay nhận lấy chén rượu cạn, lại rót đầy, hai tay đưa lên,: “Đáng tiếc, người khác nhìn thấy tay Ngô cơ, đều thấy mệt.”
“ Là nhân mệt, vẫn là tâm mệt?”
“Công tử là tâm mệt, vẫn là nhân mệt?”
“Ngươi cứ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-vi-quan-thanh-ti-vi-quan-bach-phat/1352460/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.