Nhìn thấy mặt cậu cô liền nhắm tịt mắt lại. A Phủ khẽ thở dài:
"Em không muốn thấy mặt tôi đến vậy à?"
Cô không trả lời, cậu liền dỗ ngọt: "Có muốn uống nước không? Để tôi cho em uống."
Cổ họng cô khô khốc, đôi mắt xinh đẹp tức giận trợn trừng: "Không phiền vương gia, ngài gọi con Đậu vào đi. Hoặc gọi sư phụ cũng được."
Nghe đến hai tiếng "sư phụ" thân thiết từ miệng cô, lòng cậu ngứa ngáy: "Họ đi ngủ hết rồi. Chỉ có mình tôi phục vụ em thôi."
Khao Miêu nhất quyết không uống nước của cậu. Cô cố rướn người lên nhưng ngặt nỗi cái cổ đau quá không nhúc nhích nổi. Cô bất lực nằm đó, nhắm mắt lại, thà khát khô cổ cũng không uống. Sáng mai có người thức cô nhờ lấy nước sau vậy.
"Cứng đầu cứng cổ, em không lo cho mình nhưng tôi lo."
A Phủ thở dài, uống một ngụm nước vào miệng, cúi đầu xuống chạm vào môi cô.
"Cậu muốn làm cái gì?"
"Mớm nước cho em, ai bảo em không chịu uống." - A Phủ nuốt ngụm nước rồi nói, tiếp tục uống một ngụm nữa cúi xuống chạm môi cô tiếp.
"Trời ơi thôi! Tôi uống được chưa! Cậu đúng là đồ vô lại!"
A Phủ cười cười rót chén nước, đặt vào miệng cô dốc từng chút, cẩn thận không để rơi giọt nào vào cổ cô. Khao Miêu uống đủ ra hiệu thôi, A Phủ cuối cùng vẫn đặt lên môi cô một cái hôn.
"Cậu là đồ lươn lẹo! Đừng tưởng làm vậy tôi sẽ tha lỗi cho cậu!"
Khao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000954/chuong-96.html