Phủ đứng đó thất thần nhìn khuôn mặt trắng bệch của Khao Miêu, và cả Đoàn Nghị đang tất bật cứu chữa.
"Ta không giống ngài, không bị trói buộc bởi cái gì, ta có thể cho Miêu cuộc sống vô lo vô nghĩ, không có nguy hiểm bủa vây."
Lời nói của Đoàn Nghị ngày đó văng vẳng bên tai cậu. A Phủ không dám lại gần vướng chân vướng tay Đoàn Nghị, cậu nặng nề ngồi bịch lên ghế.
"Đậu, lúc mày vào trong phòng có ai khác không?"
"Không có, chỉ có mình mợ thôi cậu. Lúc em vào mợ đã nằm gục xuống rồi, trên tay mợ cầm trâm nhọn dính đầy máu. Hình như... là mợ tự đâm mình..."
Con Đậu hoảng sợ kể lại, còn lí nhí hỏi thêm một câu: "Rốt cuộc cậu mợ cãi nhau chuyện gì mà mợ nghĩ quẩn như vậy chứ..."
A Phủ day dứt nhìn về phía Khao Miêu. Chuyện của cậu với Lan La làm cô đau buồn đến mức này ư? Thật sự không giống tính cách của cô chút nào. Dù có thất vọng vì cậu nhưng cô còn có thằng Bờm, lấy tính cách của cô không bao giờ nghĩ quẩn để nó mồ côi mẹ.
Cậu lại gần bàn trang điểm, cầm cây trâm lên xem xét. Cái gương dính đầy máu bắn lên, cậu dỡ hẳn cái gương ra xem, lục lọi từng ngăn tủ, từng góc nhà. Trong một góc nhà thấy thoang thoảng mùi hôi thối của thịt thối rữa hoà với mùi tanh của bùn đất, không ngửi kĩ sẽ không phát hiện ra.
A Phủ bới tung cái góc tường đó lên, thấy một con chuột ch.ết bốc mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000956/chuong-95.html