Đoàn Nghị run rẩy sờ những tấm ván gỗ dưới chân. Cô ba quả là con gái ruột của bà lớn, thiết kế của căn phòng này cũng có một đường hầm bí mật đi xuống dưới, giống hệt đường hầm của bà lớn ở Hà phủ.
Đoàn Nghị kiên nhẫn thử từng tấm một, cuối cùng cũng tìm ra một tấm ván khác thường với những tấm khác. Nhấc nó lên là lộ ra lối đi xuống hầm. Giọng nói quái đản của một người phụ nữ khi nãy là từ trong hầm này phát ra.
Đoàn Nghị đánh liều đi xuống dưới, dù sao cũng không còn gì để mất.
Dưới hầm ánh nến hư ảo khiến khung cảnh quá sức âm u. Đi xuống dưới lập tức cái lạnh bủa vây khắp thân thể, cái lạnh gai người. Có rất nhiều cây nến, mỗi cây nến có một cái hũ sứ trắng, nút bằng vải đỏ đặt bên cạnh.
Trông thấy mấy cái bình đó, đột nhiên Đoàn Nghị nghe thấy tiếng trẻ con khóc văng vẳng bên tai. Không phải một mà là giọng rất nhiều đứa trẻ con, mỗi đứa một kiểu, tiếng chúng khóc lộn xộn xen vào nhau:
"U... u... u oa..."
"Đói... đói quá... u... u oa..."
"Có người... có người kìa... hi hi ha ha..."
Không có mắt âm dương nhưng Đoàn Nghị vẫn thấy lố nhố một bầy tiểu quỷ, chúng đứng lộn xộn chen chúc cứ như mọc từ dưới đất lên. Căn bản là chúng muốn cho Đoàn Nghị nhìn thấy chúng.
Đám tiểu quỷ con nào con nấy đều nhìn Đoàn Nghị bằng ánh mắt thèm khát, bởi chúng đều có mẹ nhưng lại không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000925/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.