Khao Miêu túm áo A Phủ co kéo một hồi, thấy cậu chỉ ngồi im cô ngờ vực hỏi: "Sao cậu không tránh hả? Cậu không sợ tôi lén cầm dao đâm cậu sao?"
"Em sẽ không làm thế."
A Phủ từ từ gỡ tay Khao Miêu ra: "Nếu em đã bình tĩnh lại, thì hãy nghe tôi nói. Tôi không gi.ết Đoàn Nghị. Cậu ta mất tích, còn sống hay đã ch.ết tôi thực tình không biết."
Khao Miêu ôm đầu đau đớn, trong đầu cô lúc này, con tiểu quỷ cứ xì xào xui khiến cô, khiến đầu cô như muốn nổ tung, hai bên tai ù ù tâm trí hỗn loạn:
"Vương gia nói dối đó, vương gia gi.ết thầy Đoàn đó... ù ù ù..."
"Bằng chứng đây, cái mũ dính máu đây... sao mẹ còn chưa tin... hả hả hả..."
"Vương gia lừa dối mẹ mà... he he he... hắn có con với vật chủ mà... hắn phản bội mẹ mà... hé hé... hé..."
Cô hỗn loạn đến nỗi hai tay không tự chủ được tự đưa lên giât tóc mình: "Đi ra, ngươi đi ra, làm ơn đi ra..."
Lời cầu xin của cô chẳng có tác dụng gì với tiểu quỷ, cô vùng vằng cầm cái mũ dính máu ném vào người A Phủ:
"Đây là bằng chứng! Đây là mũ của sư phụ, đêm đó đến khám cho Lan La người đã đội cái mũ này! Tại sao nó lại ở chỗ của cậu?"
A Phủ không thèm ngó đến cái mũ, cậu bước tới ôm chặt cô vào lòng: "Rốt cuộc là em đang bị gì? Có thể nói cho tôi được không? Đừng tự giày vò mình như vậy!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000927/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.