"Mẹ con cô ba là sao? Cô ba làm gì có con, cô ta còn đang nhờ tôi chữa cho có một đứa con mà?"
Đoàn Nghị thắc mắc. Mợ hai lắc đầu, cái cổ mợ ta kêu chèo chẹo, cổ người mà phát ra tiếng cứ như gỗ mọt.
"Tôi nói là cô ba, và mẹ cô ta - mẹ chồng của tôi."
Mợ hai nói rồi chỉ chỉ xuống dưới hầm: "Bà ta đang ở dưới đó đó. Nên tôi mới phải lên đây nói chuyện, tránh để bà ta nghe thấy."
Đoàn Nghị kinh hãi: "Bà lớn không phải đã bị xử trảm sao?"
Ngày đó bà lớn bị chém đầu, bầu trời đen kịt âm u khiến dân chúng ai nấy sợ hãi. Lúc cái đầu của bà ta rơi xuống, có một con diều hâu cắp lấy cái đầu tha đi đâu mất. Dân chúng ai cũng rủa xả bà ta, bà ta làm người mà không khác gì ác quỷ, đến lúc ch.ết ông trời cũng cho ch.ết khó coi như vậy.
"Há... há há..."
Mợ hai cười giật cục cái cổ, mợ ta nhe hàm răng trắng ởn và cái lưỡi dài ngoằng, cười quái đản nói: "Thầy nghĩ cái đầu đó đang ở đâu?"
Đoàn Nghị thấy một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cậu lắp bắp: "Chẳng lẽ... cái đầu đó đang... ở... dưới này..."
Mợ hai nhe răng cười đến mang tai: "Cho nên tôi mới bảo thầy đừng cố trốn làm gì. Nhà họ Văn bị trùng tang, bà ta vốn bị thần trùng bắt đi theo nhà họ Văn. Người bị thần trùng bắt đi xuống âm phủ sẽ bị đám quỷ sai tra tấn, hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000923/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.