"Mẹ xin con... phải làm sao con mới chịu tha..."
Cô thều thào nói trong giấc mơ, tiểu quỷ nở nụ cười độc địa:
"He... he hé... bây giờ mẹ tỉnh dậy và đuổi Bờm ra khỏi vương phủ... mau lên... hé hé hé..."
"Không được!"
Cô bật thốt lên, tiểu quỷ cau mày: "Không chịu à? Thế thì mẹ... đi mua hòm... mà chôn nó đi... hé hé hé..."
"Đừng, đừng làm hại Bờm! Mẹ sẽ đuổi Bờm đi mà!"
Khao Miêu bật khóc trong giấc mơ, nói ra được câu này tim cô đau quặn.
"Tốt... tốt lắm... mẹ tỉnh dậy và làm luôn đi... hé hé..."
Cô nặng nề mở mắt ra, con Đậu ngồi bên giường mừng rỡ hỏi:
"Mợ tỉnh rồi à? Mợ mơ thấy cái gì mà khóc quá trời, làm em lo quá!"
Nghĩ lại giấc mơ kinh khủng vừa nãy, Khao Miêu lo sợ ngó nghiêng, thấy tiểu quỷ đang bay lập lờ sau lưng con Đậu. Đôi mắt nó đỏ lòm sâu hun hút, nó cất giọng vô cảm nói:
"Làm luôn đi... mẹ của con ơi..."
Cô cố giữ bình tĩnh hỏi con Đậu: "Mợ không sao, Bờm sao rồi?"
"Cậu Bờm vẫn lên cơn co giật từ nãy giờ, cậu cũng đang ở đó chăm, hay mợ cùng qua xem tình hình sao rồi đi."
Khao Miêu mang tâm trạng thất thểu chạy qua phòng thằng Bờm. Đứng ở bậc cửa, cô thấy A Phủ đang ôm chặt thằng bé, khuôn mặt cậu xám xịt, lo lắng không khác cô là bao. Cô trông thấy cả Huệ phi ở đó, đang cúi đầu chấm nước mắt.
Tiểu quỷ thì ngồi ngay bên gối thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000921/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.