Lúc này người hầu bẩm lên tù trưởng có thư gửi tới. Tù trưởng mở thư ra xem, ánh mắt tinh tường thoáng liếc nhìn Khao Miêu một cái.
"Cô Khao Miêu, cô có biết thư này của ai gửi không?"
Khao Miêu hơi buồn bực, ông ấy hỏi vậy thì chắc chắn là thư của A Phủ rồi. Chẳng lẽ nhanh như vậy cậu đã đuổi kịp, nhưng sao cậu lại biết cô đang ở nhà tù trưởng chứ.
"Cậu A Phủ đang ở doanh trại, đêm qua quân Lan Xang tràn sang cướp bóc và đốt vài bản làng sát biên giới. Xem ra chúng vẫn chưa từ bỏ dã tâm. Cậu ấy đang vướng việc quân nên nhờ tôi trợ giúp tìm cô. Cậu ấy không biết cô đang ở đây."
Tù trưởng lấy giấy bút viết thư trả lời, Khao Miêu năn nỉ: "Xin tù trưởng đừng nói mẹ con tôi đang ở đây mà."
Khao Miêu chỉ nói giữa cô và A Phủ có chút khúc mắc, cụ thể là gì thì không chịu nói. Tù trưởng cho là vợ chồng trẻ giận dỗi nhau nên vẫn lặng lẽ viết thư cho A Phủ, báo cho cậu biết vợ con cậu đang ở đây.
"Cô rơi xuống suối mất tích nửa năm trời, tìm lại được cô đúng là kỳ tích. Cô không biết lúc đó cậu A Phủ tìm cô đến phát điên thế nào đâu. Cậu ấy đúng là si tình."
Khao Miêu biết thừa tù trưởng đang nói tốt cho A Phủ. Cô chỉ biết gượng cười, đó là trước kia, bây giờ giữa hai người chỉ còn khoảng cách ngày càng lớn.
"À, cô có muốn thăm thằng Kha một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000907/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.